lịch sử việt nam

Trang Chính

Bản Tin: (Blogs; Anh Ba Sàm; Cầu Nhật-Tân; Chu-Mộng-Long; Cu Làng Cát; Dân Làm Báo; Dân Oan Bùi-Hằng; Diễn-Đàn Công-Nhân; Diễn-Đàn Công-Nhân;Giang-Nam Lãng-Tử; Huỳnh-Ngọc-Chênh; Lê-Hiền-Đức; Lê-Nguyên-Hồng; Lê-Quốc-Quân; Mai-Xuân-Dũng; Người Buôn Gió; Phạm-Hoàng-Tùng;Phạm-Viết-Đào;Quê Choa VN)

Biển Cả Và Con Người:

Bưu-Hoa Việt-Nam:

Chết Bởi Trung Cộng:

Địa-Linh Nhân-Kiệt Của Việt-Nam:

Điện-Toán - Tin-Học:

Ebooks Hồi-Ký - Bút-Ký:

Hịch Tướng Sĩ:

Hình-Ảnh Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa

History Of Viet Nam

Hoàng-Sa Trường-Sa Là Của Việt- Nam:

Hồ-Sơ Chủ-Quyền Quốc-Gia Việt- Nam 

Hội Sử-Học Việt-Nam

Vietnam Human Rights - Human Rights Activist

Lá Thư Úc-Châu

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại:  

Lịch-Sử Việt-Nam Ngàn Xưa:

Ngàn Năm Thăng Long (1010 - 2010)

Nghĩa-Trang Quân-Đội Biên-Hòa

Nguyên-Tử Của Việt-Nam Và Quốc- Tế

Người Dân Khiếu-Kiện:

Phụ-Nữ, Gia-Đình, Và Cuộc Sống:

Quốc-Tế:

Sitemap:

Tiền-Tệ Việt-Nam:

Tin Nhắn, Tìm Thân-Nhân Mất-Tích, Mộ Tìm Thân-Nhân:

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam:

Thư-Tín:

Tòa Án Hình Sự Quốc Tế Về Việt-Nam và Trung Quốc:

Tưởng-Niệm 50 Năm 1963 - 2013 :

Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử - Donate:

Weblinks:

 

Cây có cội, nước có nguồn. Toàn dân Việt-Nam ngàn đời ghi nhớ ân đức Quốc Tổ Hùng Vương

Lịch Sử Việt Nam Cận Đại

Thư-Viện Bồ Đề Online_Thư-Viện Hoa Sen Online

nơi hội tụ của những tâm hồn trăn-trở về nhân-sinh quan và vũ-trụ quan

đồng thời xiển-dương Chánh Tín_bài trừ Mê-Tín Dị Đoan 

Xin mời Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử trên Facebook

 

lịch sử việt nam

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

Trần Thế Nhân

Tiểu thuyết Tập 1

Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam
09-2010

MỤC LỤC

Mục lục tập 1

Lời giới thiệu của Khối 8406                                       
Lời Nhà xuất bản Tổ hợp Miền Đông Hoa Kỳ                        
Khúc dạo đầu                                                                       
Chương 01 đến chương 24

Mục lục tập 2

Chương 25 đến chương 46
Lời bạt (Nguyễn Quảng Tâm)                                                       
Suy ngẫm khi đọc “Ngày long trời đêm lở đất” (Nguyễn Minh Cần) 

*/*/*

CHƯƠNG 4
CHUYỆN SAU CÁI ĐÊM HÔM ẤY ĐÊM GÌ…

Bây giờ xin ngắn gọn lại thôi, bởi có kéo dài ra mấy đi nữa cũng không hết được chuyện; hơn thế đau cái lòng này lắm…

Tôi biết mình có thai… từ ngay cái đêm hôm ấy. Đứa con của Hoàng Thượng chưa biết là trai hay gái, đang là hạnh phúc thiêng liêng, lại là nỗi lo sợ phấp phỏng… trong mình?

Trở về lại Khiêm Trang Viện thâm nghiêm tôi mang bầu tâm sự u uất, nỗi nhớ mong Hoàng Thượng. Hai tháng trời trôi qua, Đấng Minh Quân dẫu ngự rất gần đây mà sao vẫn vắng bóng, bặt tin? Đã hai lần trăng mười sáu đi qua rọi sáng thềm cung điện, tấm thân lẻ chiếc trong phòng khuê này thức ròng rã cùng mảnh gương lạnh giá ngoài trời, hố mắt sâu trào lệ năm canh…

Hoàng Thượng đâu rồi? Sao bỏ mặc mẹ con tôi chẳng đoái hoài? Mẹ con tôi đang ở chín tầng cao Thiên Đường hay chìm sâu dưới Địa ngục?

Trăng mười sáu thứ ba đi qua. Tâm thần tôi bắt đầu hoảng loạn. Chắp hai tay lại cầu xin, tôi nhắm mắt thả hồn bay theo khói trầm lan để may chăng, đến được nơi Người ngự, gợi thức lòng ai nhớ lại mảnh trăng tủi phận hờn duyên ngày nào giữa rừng khuya.

Sau này, có nhà thơ bạc mệnh, cháu gọi bằng dì của một người cung nữ sống bên tôi, biết chuyện đã ghi lại cảnh ngộ thân phận của chúng tôi hồi ấy.

Xin đọc các bạn nghe nhé!

Trầm ngán nghê bay trong lãnh cung
Xuân thơm bối rối ngọt vô cùng
Chao ôi, Thánh Thượng vô tâm quá
Lòng thiếp buồn như một tấm nhung.
Ở đây châu báu vô tri cả
Pho sách quần phương lộ ý nhiều
Thử tìm hoa mọc trong cung cấm
Xem thử tên hoa có mỹ miều?
Ngoài kia Xuân đã chớm duyên chưa?
Trời ở trong đây chẳng có mùa
Không có niềm trăng và ý nhạc
Có người cung nữ ước mơ Vua.

Bước sang tháng thứ tư… Đột nhiên, quan Thượng Thư Bộ Hình và quan Thái Giám đến thăm tôi. Nói đến thăm cũng chưa đúng, thực ra họ đến để làm việc với tôi. Sau khi lục vấn tra hỏi về mẹ con tôi; họ cho biết, để bảo toàn mạng sống cho cả hai, mẹ con tôi cần được đưa ra gấp khỏi Khiêm Trang Viện!

Chuyện gì kỳ lạ vậy? Tôi mơ hồ rồi giật mình nghĩ ra những mưu mô thâm độc đang rập rình sắp đặt, những tai ương thảm khốc sẽ ập xuống đầu mẹ con tôi. Thảo nào ba tháng trôi qua, sự im lặng của Đấng Minh Quân đã vây bủa quanh tôi một bức màn ma quái. Có lẽ nào?

Tôi cúi đầu chấp nhận xin Triều đình gia ân, được phép về quê nhà sống cùng cha mẹ để báo hiếu song thân những ngày cuối đời. nhưng quan Thượng Thư Bộ Hình cười bảo, thai nhi đang ở trong bụng tôi là con của Thiên Tử đâu phải là con của thường dân! Triều đình đã có phương án tối ưu, hiện tại tạm đưa mẹ con đến một nơi… sau khi tôi sinh hạ, mẹ con sẽ được đón về Kinh chăm sóc và ưu đãi đặc biệt. Hài nhi này, nếu là con trai mai sau lớn lên là niềm tự hào chung của nòi giống Tiên Rồng; rất có thể, nó sẽ lên ngôi báu, trị vì đất nước Lạc Hồng!

Sau một ngày dài ngồi xe song mã mui che bịt kín, đúng vào lúc nửa đêm mù mịt tăm tối, gió mưa tầm tã, họ đưa tôi đến một ngôi nhà vùng rừng núi phía Tây.

Cửa nhà mở. Vợ chồng viên quan Tri Châu kinh ngạc lạ lùng khi thấy chúng tôi bước vào. Quan Thượng Thư Bộ Hình, quan Thái Giám không để cho sự lạ lùng, bỡ ngỡ kéo dài. Họ báo cho chủ nhà biết rằng từ giờ phút này trở đi, ông bà chủ được vinh dự đón nhận người đàn bà này làm thượng khách tá túc ở trong nhà. Triều đình và Bộ Hình giao nhiệm vụ cho các ngươi, quan Thượng Thư nói, được hầu hạ chăm sóc người đàn bà này cho đến kỳ sinh nở mẹ tròn con vuông. Trong thời gian Thị còn ở đây, gia đình tuyệt mật giữ kín không cho ai biết. Con cháu trong nhà mồm miệng mà bép xép, để lộ ra ngoài, gây chuyện xôn xao bàn tán trong dân thì… liệu mà giữ lấy cái đầu! Quan giơ tay làm điệu, ra hiệu xử chém! Hoàn thành nhiệm vụ của Thượng cấp giao cho, các ngươi sẽ được Triều đình ghi công và trọng thưởng!

Cất giấu cây kim trong bị dù sao vẫn dễ làm hơn là tàng chứa một người đàn bà lạ mang thai trong nhà mình. Vậy mà vợ chồng viên quan lại địa phương và gia đình đã ra sức phấn đấu, hoàn thành xuất sắc công việc đó.

Ngay trong đêm ấy, tôi được đưa vào riêng một buồng kín. Hai hôm sau, họ chuyển tôi tới một căn lều nhỏ, giữa vườn đồi có rào ngăn, không lối người qua lại. Khu vườn này nằm trong điền trang của họ nên ngoài vợ chồng và cô con gái lui tới, may chăng chỉ có những con ong lạc lối bay, tìm hoa hút mật mới lọt vào được.

Các ân nhân của tôi đối xử với tôi rất tốt. Ngoài nhiệm vụ Triều đình giao mà họ phải thi hành một cách cẩn mật chu toàn, là mối tình thân thương ruột thịt bà con họ dành cho tôi. Coi tôi như người gặp nạn, mặc dầu cố giấu tình cảm đó, tôi vẫn nhận ra được từ ánh mắt nụ cười của họ. Hình như họ linh cảm rằng, người đàn bà hồng nhan bạc mệnh này, Trời chẳng để cho sống trên trần thế được bao lâu nữa; Tử thần nay mai sẽ đến cắt hái nốt những ngày xuân cuối cùng mang về Bên Ấy… họ không tiếc một cái gì hết để tôi được sống những ngày bình an vui vẻ!

Đúng 9 tháng có dư mấy ngày, đứa con của Hoàng Thượng ra đời! Nó là con trai! Mọi người mừng vui đến rơi lệ. Vậy mà lòng tôi vẫn đầy lo sợ. Tại sao nó không là con gái? Không có ai đến làm chứng, nhận mặt cho nó cả? Ôi đứa con Thiên Tử, con đầu lòng của tôi!…

Rồi mùa Thu tháng Tám nữa lại trôi qua. Tôi chờ.

Cuộc sống mẹ con tôi lâu ngày ở trong khuôn viên của quan Tri Châu cũng trở nên bình dị tự nhiên. Chẳng còn ai nhìn chúng tôi bằng con mắt dò la nghi vấn nữa. Một số người dân trong vùng cũng tới làm quen chơi thân với chúng tôi. Sữa tôi không nhiều, lắm hôm con trai tôi phải đi bú thêm, bú chui sữa bầu của mấy cô mấy bà trong vùng. Trong con mắt họ con tôi cũng giống như mọi đứa trẻ làng quê, chẳng có gì khác để phân biệt cả. Tôi cầu mong lâu dài được như vậy.

Có lúc tôi đã nghĩ đến chuyện hay là mình bế con tìm đường về nhà cha mẹ đẻ. Ôi hạnh phúc xiết bao! Nhưng biết tìm đường nào mà lần về, hỏi ra thì xa cả ngàn dặm; mẹ con cô độc ngu dại làm sao vượt qua được cạm bẫy hiểm nghèo bủa giăng khắp nơi khắp chốn? Làm thế khác nào mình chống lại Triều đình, phạm tội khi quân? Nghĩ vậy mà giật mình, ớn lạnh toàn thân. Thôi đành vậy, cứ nương nhờ núp bóng gia đình quan Tri Châu ở đây, chờ đợi tháng ngày.

Chắc người ta quên hẳn mẹ con tôi rồi. Càng hay. Trong cái họa vậy là đã có cái phúc chăng?

Một hôm tôi ra suối giặt giũ quần áo về thấy có cỗ xe song mã đỗ ngay trước sân. Tôi giật mình run sợ đến nỗi xuýt làm rớt đồ giặt xuống đất, chân run run chẳng dám bước vào nhà.

Quan Thượng Thư Bộ Hình và quan Thái Giám vừa mới tới, theo sau còn có hai người lính cưỡi ngựa đi kèm. Họ ở lại một đêm, sáng mai sẽ hộ tống mẹ con tôi về Kinh.

Theo lời quan Thượng Thư nói với quan Tri Châu (người ta đâu thèm hạ cố tới tôi), Hoàng Thượng đã biết tất cả, ghi nhớ mọi chuyện, rất quan tâm tới mẹ con tôi; nhưng vì việc dân việc nước bộn bề, Thiên Triều luôn dòm ngó, ngoại bang gây chiến xâm lăng toàn cõi, Đấng Minh Quân chẳng còn phút giây nào rảnh rang để có thể đến với mẹ con tôi… Nay Triều đình thừa lệnh Đức Vua, sai các quan đến đón ái phi và hoàng tử về Kinh.

Sáng hôm sau mẹ con tôi từ giã gia đình quan Tri Châu. Trước lúc lên đường tôi nói với ông bà và cô con gái:
“Hai năm trời chung sống, bao kỷ niệm buồn vui, bây giờ đây biết lấy gì để đền ơn cưu mang nuôi dưỡng của ông bà và gia đình ta? Chỉ còn dòng lệ tuôn ướt má thấm khăn chứng cho lòng thành này buổi biệt ly! Mai sau thể phách dẫu mất đi, tinh anh này còn trở về theo ngọn gió xuân run rẩy trên cành đào kia, lẫn vào khói hương tan, nguyện cầu phù hộ cho gia đình ta luôn được an vui hạnh phúc. Vĩnh biệt!”

Cỗ xe và hai kỵ mã chạy tròn một ngày đường. Chiều tối, họ đưa mẹ con tôi vào một huyện đường. Đường về Kinh Đô còn theo lối nào, cách bao nhiêu dặm xa? Quan Tri Huyện sở tại người béo mập, tuổi ngoài bốn mươi, nói giọng miền Trung. Cúi rạp người trước các thượng quan, tay xoa xoa khúm núm, y nhìn tôi cười nụ vừa tinh quái vừa dâm dê. Thì cũng khác gì đâu các đấng bề trên của y? Bè lũ quân tử mọt dân thời bây giờ nhung nhúc, ở đâu mà chẳng có. Gặp mặt chúng ai người ta cũng sợ, liệu hồn mau mau tìm cách tránh cho xa!
Bữa đại tiệc Tri Huyện sở tại chiêu đãi các thượng quan hình như đã được chuẩn bị từ trước. Chỉ riêng món óc khỉ là phải làm ngay trong tiệc rượu. Người ta trói một con khỉ vàng trước công đường, đập mấy chày vào đầu cho vỡ toác ra rồi nạo khoét lấy óc đem chưng cách thủy với mười vị thuốc bắc…

Quan Tri Huyện mời tôi dùng thử. Tôi rùng mình, từ chối. Tự nhiên linh cảm biết đâu thân phận mình rồi cũng giống như con vật khốn khổ kia? Máu con khỉ cũng được lấy ra bát, hòa với rượu thuốc dâng lên các quan. Từ chối mọi thứ cũng không tiện, tôi đành phải chấp nhận uống một thứ khác, ly sâm nhung nhỏ họ dành riêng cho tôi… Mấy năm ở vùng sơn cước, thỉnh thoảng tôi cũng uống rượu cần với gia đình quan Tri Châu. Uống rượu cần vào thấy trong người êm ái dễ chịu…

Ngoài trời đêm lúc bấy giờ đang mưa phùn, gió bấc.

Đến giờ đi ngủ, mẹ con tôi được đưa vào một buồng riêng. Buồng này là phòng ngủ đặc biệt dành cho các thượng quan có dịp đi công tác trên đường ghé lại, bây giờ để quý phi và hoàng tử tạm qua đêm.

Sau một ngày đường ngồi xe song mã, vừa đặt lưng xuống giường mẹ con tôi đã lăn ra thiếp ngủ. Tôi mường tượng hình như mình chưa gài cửa, muốn ngồi dậy bước ra, gạt kéo ngang chốt lại… Nhưng chín phần hồn, bảy phần xác tôi đã chìm vào Cõi Âm; chỉ còn biết ôm lấy con trong cánh tay mệt mỏi. Và cánh tay cũng như cành cây nào đang dần dần rã xuống, lìa khỏi thân xác…

Tôi mơ thấy mình trở về nhà cha mẹ ở quê hương.

Làng tôi sao bây giờ khác quá, không còn dấu vết gì của thôn dã nữa. Đường sá ngập tràn ngựa xe qua lại, dân chúng ăn mặc như ở chốn kinh kỳ. Nhưng ngôi nhà thân yêu nơi tôi sinh ra vẫn y nguyên như vậy. Vẫn ba gian gỗ, mái lợp cọ, ngoài hiên lát mấy hàng gạch và cái sân đất nện có rải sỏi ven lối đi…

Bế ẵm con suốt cả một ngày đường, hai tay mỏi rời, tới cổng nhà, tôi thả con xuống để nó chập chững đi vào, cốt làm sao cho ông bà ngoại phải ngỡ ngàng ngạc nhiên.

Kìa! Từ trong nhà cha mẹ tôi đang lật đật vội vã bước ra đón con cháu. Cha mẹ ơi! Chúng con đã về đây! Con đúng là đứa con vô phúc bất hiếu với cha.

Tôi kêu to. Tôi reo lên. Mẹ cha tôi đây rồi! Hình dong mặt mũi vẫn như ngày nào, có gì đổi thay đâu! Tôi nhìn song thân. Ông bà nhìn tôi. Những gương mặt nhoà đi sau màn mưa lệ. Tôi cúi xuống bảo con: “Con ơi! Chắp hai tay lại, cúi chào lạy tạ ông bà ngoại đi! Con ngoan lắm. Đúng là con cháu của ông bà, dòng họ ta. Hoàng tử của mẹ ơi, mai mốt con có ngồi trên ngai vàng trị vì muôn dân, thì cả giang sơn, gấm vóc, cung đình vàng son cũng không bằng ba gian nhà gỗ mái lợp cọ này đâu! Ngồi ngự trên ngai vàng cũng không bằng ngồi vào lòng ông bà ngoại, những người đã sinh ra mẹ con! Mẹ con mình sẵn sàng đánh đổi tất cả! Con có đồng ý như thế không?”

Con trai tôi gật đầu. “Mẹ ơi, thằng bé bập bẹ nói, con chẳng thích làm hoàng tử đâu! Con chỉ muốn làm con của mẹ, cháu của ông bà. Làm hoàng tử chán lắm. Không được bốc đất, đi chơi, bắt chuồn chuồn, ăn khoai luộc với cà”…

Nghe con nói mà mát mẻ gan ruột, nở nang mặt mày. “Mẹ ạ, con trai tôi lại tiếp lời, con cũng chẳng thích làm Vua. Làm Vua ở nước ta cực nhục lắm. Thiên triều kè kè sát nách, nhất cử nhất động của mình đều không qua khỏi con mắt ác thú của họ. Mấy ngàn năm qua, bao giờ họ cũng xem mình như tôi tớ, là cái đuôi ngoe nguẩy theo họ. Đến như Hoàng Thượng cha của con cũng vậy thôi. Đã được họ tấn phong cho phép ngồi trên ngai vàng rồi, vẫn phải cúi đầu ăn theo, nói theo, làm theo Thiên triều đến nỗi đầu óc u mê tăm tối đâm ra lừa người, dối dân! Mẹ coi, cứ mỗi lần được bệ kiến Hoàng Đế của họ là cha con ôm ghì lấy, mồm ngoạm vào má, môi mút chùn chụt, hút hít hơi thở Rồng Bắc Phương để rồi trở về An Nam quốc lại tuân lệnh làm những việc bất nhân, thất đức, đổ máu oan bao người vô tội! Không! Con chẳng thích làm vua đâu!”

Tôi ngạc nhiên sửng sốt. Ồ con tôi học nói tự bao giờ, ai bày cho con phát ngôn những điều kỳ lạ đó? Thảo nào quan Tri Châu có lần nhìn ngắm con trai tôi, tắm tắc gật đầu khen: Đúng là giống nòi Thiên Tử! Rồi quỳ rạp xuống chân con mà lạy.

Nhưng, ơ kìa, sao song thân tôi cứ đứng giữa sân nhìn tôi trân trân như người lạ từ đâu tới?

Bỗng dưng cha tôi lắc đầu thiểu não nói: “Con ơi, sao tóc trên đầu con bạc trắng hết cả thế kia?”

Tôi đưa tay lên sờ đầu, ngơ ngác: Đâu?

Mẹ tôi cũng giơ tay chỉ lên đầu tôi nói: “Chẳng còn sợi nào đen nữa, trắng xóa hết. Thử nhìn vào gương mà xem!”

Tôi nhìn vào tấm gương ai đó treo ngay trước mặt mình mà phát hoảng. Đúng là đầu tóc tôi trắng xóa, khuôn mặt chẳng hiểu sao bẹp nát ra như trái lê rớt xuống đất vừa bị ai giẫm xéo lên.

Vội cúi xuống nhìn con thì trời ơi, lạ lùng chưa, toàn thân nó bỗng chốc nhỏ dần, nhỏ dần rồi hoá thành một con chim trắng. Tay chưa kịp giơ ra nắm bắt lấy con thì nó… con chim gì chẳng rõ, đã đập cánh bay lên, vượt qua mái nhà, chấp chới trên ngọn cây, tít tắp theo đám mây trắng trên bầu trời rồi mất biến.

Cứu tôi với! Cứu con tôi với! Làng nước ơi!

Tôi thét lên, loạng choạng ngã xuống, nằm lăn ra trước sân nhà.
Đúng vào lúc ấy bừng con mắt dậy, tôi biết mình nằm mơ.

Ngoài trời… Mưa. Gió. Bàn tay gió luồn vào buồng đang mở ra rồi khép lại cánh cửa? Hình như có ai bước vào? Nhìn sang bên chẳng thấy con tôi đâu, tôi giật mình sờ soạng; định ngồi dậy xem nó còn ở trên giường không hay lăn lóc dưới nền nhà? Nhưng chưa kịp ngồi dậy thì một tấm chăn, rồi cả khối thịt người trùm lên đè xuống. Tôi hét lên. Tấm chăn đã phủ kín mặt, bàn tay đã bịt đè kín miệng. Tôi ú ớ. Cố vùng ra. Tôi cắn vào tay ai đó, cắn cả vào cái má nung núc thịt, cái cằm bạnh lởm chởm râu… Chỉ mình hắn thôi hay còn ai đó nữa nhét đầy vào mồm tôi chiếc khăn, ấn sâu vào; rồi cởi áo, tuột váy tôi ra khỏi thân xác… Bất lực và yếu đuối. Chẳng còn thiết sống nữa nhưng không thể chết ngay được. Mình đâu có bằng một con vật. Nếu có kiếp sau xin đừng để chúng sinh này phải hóa thành người!

Ác mộng trong ác mộng! Ác mộng tiếp liền ác mộng!

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử

free counters

un compteur pour votre site