lịch sử việt nam

Trang Chính

Biển Cả Và Con Người:

Bưu-Hoa Việt-Nam:

Blog Anh Ba Sàm:

Blog Cầu-Nhật-Tân:

Blog Cu-Làng-Cát:

Blog Dân Làm Báo:

Blog Dân Oan Bùi-Hằng:

Blog Giang-Nam Lãng-Tử:

Blog Huỳnh-Ngọc-Chênh:

Blog Lê-Hiền-Đức:

Blog Lê-Nguyên-Hồng:

Blog Lê-Quốc-Quân:

Blog Mai-Xuân-Dũng:

Blog Người Buôn Gió:

Blog Phạm-Hoàng-Tùng:

Blog Phạm-Viết-Đào:

Blog Quan Làm Báo:

Diễn-Đàn Thảo-Luận Về Tình-Hình Việt-Nam:

Địa-Linh Nhân-Kiệt Của Việt-Nam:

Điện-Toán - Tin-Học:

Ebooks Hồi-Ký - Bút-Ký:

Hịch Tướng Sĩ:

Hình-Ảnh Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa

History Of Viet Nam

Hoàng-Sa Trường-Sa Là Của Việt- Nam:

Hồ-Sơ Chủ-Quyền Quốc-Gia Việt- Nam 

Hội Sử-Học Việt-Nam tại Âu-Châu

Human Rights Vietnam - Human Rights Activist

Lá Thư Úc-Châu

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại:  

Lịch-Sử Việt-Nam Ngàn Xưa:

Ngàn Năm Thăng Long (1010 - 2010)

Nghĩa-Trang Quân-Đội Biên-Hòa

Nguyên-Tử Của Việt-Nam Và Quốc- Tế

Người Dân Khiếu-Kiện:

Phụ-Nữ, Gia-Đình, Và Cuộc Sống:

Quốc-Tế:

Sitemap:

Tiền-Tệ Việt-Nam:

Tin Nhắn, Tìm Thân-Nhân Mất-Tích, Mộ Tìm Thân-Nhân:

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam:

Thư-Tín:

Tư-Tưởng Phật-Giáo:

Tưởng-Niệm 50 Năm Anh-Hùng Ngô-Đình-Diệm, Anh-Hùng Ngô-Đình-Nhu Vị-Quốc Vong-Thân 1963-2013:

Tưởng-Niệm 50 Năm Hòa-Thượng Thích-Quảng-Đức Tự-Thiêu 1963-2013:

Trang Thơ Văn Mai-Hoài-Thu:

Trang Thơ Văn Minh-Vân:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Chí-Thiện:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Khôi:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Thị-Thanh:

Trang TL Nguyễn-Việt Phúc-Lộc:

Trang Nhật-Hồng Nguyễn-Thanh-Vân:

Trang Thơ Văn Phạm-Ngọc-Thái:

Trang Thơ Văn Phan-Văn-Phước:

Trang Thơ Văn Thanh-Sơn:

Trang Thơ Văn ThụcQuyên:

Trang Thơ Văn Vĩnh-Nhất-Tâm:

Truyện Dài Thời Chiến-Tranh Việt-Nam (Ebooks):

Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử - Donate:

Văn-Hóa Tộc Việt:

Weblinks:

 

 

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại

Ngày Long Trời Đêm Lở Đất

lịch sử việt nam

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

Trẩn Thế Nhân

Tiểu thuyết Tập 1

Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam
09-2010

MỤC LỤC

Mục lục tập 1

Lời giới thiệu của Khối 8406                                       
Lời Nhà xuất bản Tổ hợp Miền Đông Hoa Kỳ                        
Khúc dạo đầu                                                                       
Chương 01 đến chương 24

Mục lục tập 2

Chương 25 đến chương 46
Lời bạt (Nguyễn Quảng Tâm)                                                       
Suy ngẫm khi đọc “Ngày long trời đêm lở đất” (Nguyễn Minh Cần) 

*/*/*

Thầy dừng lại.

- Quỳ xuống!

Chưa kịp quỳ xuống, hai người hai bên đã kéo lôi, đẩy thầy xuống hố cạn trước mặt. Sợi dây thừng trói cột hai tay làm thầy loạng choạng ngã chúi. Đầu đập vào cạnh hố, môi răng dính đầy đất cát, mông đít chổng lên… Họ phải thò tay xuống vực dậy, để thằng Vỹ có thể co duỗi quỳ dưới hố.

Trận mưa đêm qua làm lớp đất mùn bên trên còn ướt dính nhoe nhoét. Một con nhái bén nhảy lên đậu vào vành tai thầy, vừa rớt xuống dưới bụng lại bò lên đầu gối… Kìa, nó nhìn thầy! Ôi! Con vật đáng yêu! Chẳng cứ gì mày mới có vẻ đẹp tự nhiên, hiền hoà, mà rồi đây, cả đến dòi bọ, mối, đục khoét thân thể ta… cũng chẳng có gì đáng gọi là xấu! Chỉ có con người! Con người! Giống loài hung dữ độc ác nhất trên Trái Đất, thứ khổng trùng dịch bệnh khủng khiếp mà Louis Pasteur, Robert Koch, Alexandre Yersin cũng không ngờ tới, hình dung nổi!

Tiếng loa ọ ẹ cất lên.

Ông Đội nói tiếng Nghệ An thông báo cho bà con nông dân buổi đấu tố lần thứ 3, lần cuối cùng hôm nay bắt đầu. Để đảm bảo thắng lợi to lớn của cuộc Cách mạng long trời lở đất, Ông Đội đề nghị tất cả mọi người có mặt hôm nay, Quân Chủ lực Cách mạng phải ra sức phát huy cho kỳ hết lòng căm thù giai cấp, tinh thần đấu tranh kiên cường bất khuất để đấu gục tên địa chủ ngoan cố nham hiểm, thằng Việt gian phản động, bán nước Mai Duy Vỹ!

“Thành tích cách mạng hôm nay…” - ông Đội la to - “chúng ta sẽ dâng lên Bác, Trung ương Đảng và Chính phủ, làm tấm gương sáng cho cuộc đấu tố điển hình không chỉ toàn huyện Nga Sơn mà toàn tỉnh Thanh Hoá chúng ta!”

Tiếng trống đánh điểm nhịp cho tiếng hoan hô nổi lên nghe như tiếng súng. Trong rừng cánh tay vung lên có chừng dăm bảy khẩu súng trường, mấy chục cây gậy, còn lại là thuổng, cuốc, mã tấu, dao… Cũng như hai lần trước, thầy dễ dàng nhận thấy có những cánh tay giơ lên nửa chừng cùng những tiếng hô rụt rè, phải phép, những ánh mắt sợ sệt… Ai đó? Ai mà không sợ ông Đội hơn sợ Trời, sợ người… sợ cả chính mình?

- Vỹ!

Thầy ngước đầu nhìn, ngạc nhiên hơn là… sợ hãi. Chú Đông, Mai Duy Đông nhà ta đang đứng trước mặt, giơ ngón tay trỏ xỉa vào mặt thầy.

- Cúi đầu xuống! Mi có biết tao là ai không? Thầy cúi đầu, nói nhỏ:

- Dạ, tôi không biết.

- Láo! Biết chứ răng lại không biết! Thằng này…

- Dạ. Vì tôi phải cúi đầu xuống, có được ngẩng đầu lên đâu mà bảo tôi nhìn ra ông là ai?

Thầy ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt chú Đông.

Có tiếng ồn ào ở phía dưới. Trong đám đông hình như có tiếng ai cười. Vài tiếng la, hô “đả đảo”.

- Phải bắt thằng Vỹ ló xưng nà con, thưa với bà con lông dân nà ông bà lông dân… không được phép gọi mình nà tôi!

Y tá Toành đứng ra để nhắc nhở Lê Trạch Đông, còn là để lấy oai.

Được tiếp sức, Đông chồm lên hét to:

- Nói đi! Tao là ai, mi có biết không?

- Dạ, thưa ông - thầy điềm đạm từ tốn - ông là Mai Duy Đông, em của tôi…

- Láo! Tao không có anh em gì với mi! Tao là… là... Lê Trạch Đông, là đứa ở của nhà mi. Cha mẹ mi, hai đứa bóc lột tao, đè nén áp bức tao suốt ba mươi năm, bắt tao ăn đói nhịn khát, cực khổ còn hơn con chó… để còn hầu hạ vợ chồng mi…

- Dạ thưa ông Ma… à quên (xuýt nữa thì thầy gọi “Mao” cũng bởi dòng họ nhà ta là Mai, tự nhiên mình lú lẫn)… ông Trạch Đông, ông không muốn nhận mình là con cái nhà họ Mai nữa, cái đó là quyền của ông. Còn đối với tôi thì trước sau ông vẫn là Mai Duy Đông, cha mẹ tôi nuôi nấng ông từ lúc ông mới sinh ra, tìm thấy ông nằm trong cái tã váy rách ở bụi xương rồng trước cổng nhà vào một sáng mùa đông… Tôi không muốn nhắc lại làm gì bởi vì ở Nga Sơn này nhiều người còn nhớ và… chắc ông cũng biết!

- Mi nói láo! Mả bố mả mẹ mi, tao nói cho mi biết, tao có cha, có mẹ hẳn hoi. Tao con nhà cố nông, vì nghèo khổ quá, cha mẹ tao bắt tao đi ở cho nhà mi để gán nợ… ba đời! Cái dòng họ Mai bẩn thỉu chó má của mi tao thèm vào! Tao là con của nông dân, sinh ra trong thành phần bần cố nông nghèo khổ. Đội Cải cách đã cứu sống tao. Đảng cho tao làm người. Mi hiểu chưa? Vỹ!

- Dạ, thưa ông Đông, tôi hiểu…

- Đã nói rồi! Không được xưng với tao (chú Đông vỗ ngực) là tôi, mi phải xưng mi là con chó, con lợn…

- Dạ, con chó con lợn này xin…

Quả thật, thầy cũng thấy lúng túng cứ phải xưng hô theo kiểu con chó con lợn này… May mà con chó nó chỉ biết sủa, con lợn nó chỉ biết ụt ịt chứ không thì… Ôi, khốn khổ cho cái kiếp con người ta!

Thầy im lặng. Chú Đông dừng lại, thở hổn hển. Đột nhiên, chú hét rất to như có ai bày cách cho phải làm như thế.

- Vỹ! Mi có biết không? Cách đây mấy năm rồi… vào cái Tết năm… năm… (chú chắc lưỡi, ngọng nghịu) nhà mi tụ tập toàn bọn Quốc Dân Đảng… Mi giơ tay xin thề trung thành với chúng nó đến hơi thở cúi còng, thề diệt hết… kẻ thù Cách mạng và bán nước cho Tây, rồi… thì… là…

Thầy ngạc nhiên, hoảng sợ. Hai lần đấu trước cái chuyện “Quốc Dân Đảng” này không thấy có? Chắc là Đội trưởng hay Toành đã bày trò cho Đông? Cái đầu chú ấy thì biết gì tới chuyện chính trị, Việt Quốc, Việt Cách… Đến nước này thì Mai Duy Vỹ có một cái đầu chứ có hai cái đầu người ta cũng chặt cho bằng được!

Thừa lúc chú Đông ngẩn người để nhớ ra những điều đã học thuộc lòng mấy hôm nay, bây giờ lú lẫn quên mất, thầy đột nhiên dứng dậy trong hố. Như có bàn tay vô hình nào lôi thầy dậy, vươn mình đứng thẳng; thầy định giơ cánh tay phải về phía lá cờ đỏ sao vàng và chân dung Bác Hồ ở trước mặt, trên đầu, nhưng khốn nỗi hai tay bị trói chặt, toàn thân run rẩy loạng choạng…

- Thưa bà con nông dân! Thưa các đồng chí! Tôi, Mai Duy Vỹ, đảng viên Đảng Lao động Việt Nam, tiền thân là Đảng Cộng sản Đông Dương… Ông Lê Trạch Đông đã dựng chuyện, bịa đặt, xuyên tạc… Tôi là một người Cộng sản. Đảng Cộng sản kết nạp tôi ở ngoài Mặt trận năm 1948 chứ không phải tại nhà tôi. Các đồng chí của tôi, một số là thầy thuốc, một số người ở trên Tỉnh uỷ, Uỷ ban có lúc đến thăm tôi, gặp gỡ tại nhà tôi. Chuyện ấy là có thật nhưng họ là những đảng viên Cộng sản chứ không phải Quốc Dân đảng. Quốc Dân đảng chúng nó theo Tưởng Giới Thạch, Nguyễn Hải Thần về bên Tàu từ lâu. Mà bên Tàu bây giờ có thằng nào là Quốc Dân đảng thì Bác Mao và Đảng Cộng sản Trung Quốc cũng đã bắt nhốt hoặc làm thịt hết rồi!

Như một đứa con bị đòn oan, cậu học trò bị xử phạt vô lý, thầy ngước nhìn ảnh Bác Hồ và ngọn cờ đỏ sao vàng, hai mắt trào lệ… Thầy uất ức, dằn từng tiếng, rõ từng lời:

“Bác Hồ là lãnh tụ tối cao của toàn dân Việt Nam, là người thầy tôn kính nhất của tôi. Tôi làm theo lời dạy của Bác, đi theo con đường của Đảng. Tôi nguyện trung thành với Đảng, hy sinh cho Cách mạng đến giọt máu cuối cùng. Có… Có…! Có lần tôi đã nói như vậy…

Hồ Chủ tịch muôn năm! Hồ Chủ tịch muôn năm!

Đảng Lao động Việt Nam muôn năm!”

Thầy ngẩng cao đầu, lấy hết hơi sức la to. Rồi ứa trào nước mắt, nghẹn nấc.

Y tá Toành đang ngồi trên “khán đài” đứng dậy, giơ ngón tay xỉa xuống dưới đấu trường.

- Thằng Vỹ ló lói náo đấy bà con ạ. Ló nà tên Quốc Dân đảng chính cống nhưng nại đội nốt chui vào, trá hình nàm đảng viên Đảng Nao động để phá hoại Đảng ta! Cộng sản đâu đến phần ló! Ló nà tên Việt gian phản động bán lước! Các đồng chí! Bịt mồm thằng Vỹ nại! Không cho ló lói lữa! Thằng Vỹ phản bội nại dân tộc lòi giống Việt Lam! Ló phải chết! Đả đảo thằng Vỹ!

Vài tiếng hô “đả đảo” rời rạc tiếp theo.

Cả đấu trường lặng đi. Ngay cả ông Đội trưởng đang méo mồm trợn mắt rít điếu thuốc lào cũng dừng lại bối rối.

- Bắt ló câm mồm ngay! Không cho ló lói lữa!

Toành rít lên.

Thầy đứng thẳng như cây cột chôn trước mặt. Cây cột như cũng sửng sốt nhìn thầy, ngạc nhiên sao một con người lại có thể đứng yên được trước sự xúc phạm, vu oan giá họa đến thế.

Ông Đội quát tháo ra lệnh cho du kích, dân quân bắt thầy phải quỳ xuống.

Tiếp theo, đến lượt Hĩm Xoa, vợ chồng Cò Toe bước lên đấu tố.

Vẫn những chuyện cũ lặp lại hai lần đấu trước: cướp ruộng, tiêm thuốc độc cho vợ Xoa chết, nhét lưỡi cưa vào ruột thằng cu con Cò Toe. Lưỡi cưa đó rành rành là của y tá Toành mớm cho Cò Toe. Khi nói ra chi tiết này, Cò Toe hơi lúng túng quay sang nhìn Toành lúc đó đã từ “khán đài” xuống chầu chực sẵn bên…

Một điều lạ, có thể người ta không tin được, thầy không có ghét bỏ căm thù gì những người nghèo khổ tăm tối đó. Họ là người làng nước, bà con xóm giềng thân thuộc của mình bao đời nay bây giờ trở thành nạn nhân, con tốt trên bàn cờ đen tối và độc ác của Đội Cải cách. Giả sử, nếu Trời thương Đội cho thầy thoát khỏi án tử hình, Mai Duy Vỹ lại sẵn sàng cầm túi thuốc nửa đêm lên đường, khi họ lâm bệnh đến nhà mình cầu cứu.

Ôi! Chữ Tâm của Mai Duy Vỹ, Lòng Nhân của dòng họ Mai xứ Nga Sơn - Thanh Hoá!

Dẫu rằng không theo Phật Giáo và Công Giáo, đôi lúc thầy vẫn nghĩ đã là con người thì không ai tránh khỏi tội lỗi. Đó là lẽ tự nhiên… Mình sinh ra trong gia đình sung sướng ắt phải mang nợ với những kẻ tật nguyền, nghèo khổ. Và, đi theo Đảng, làm đầy tớ cho dân, san bằng cái hố giàu nghèo để khắp thế giới này chẳng còn người bị đói khổ áp bức, ai ai cũng bình đẳng sung sướng… đó chính là mơ ước của thầy…

Trong Chỉnh huấn khi viết tự kiểm điểm, thầy cũng đã thành khẩn bộc lộ, kê khai những sai lầm tội lỗi của mình đối với bà con nông dân nghèo khổ và thấy mình trở nên trong sạch khoẻ khoắn như một con bệnh được chữa lành cứu sống.

Nghe bạn kể, ông Karl Marx nghèo túng đến nỗi không còn đồng nào trong túi để trả tiền thuê nhà trọ, cuối tháng phải trèo tường chạy trốn chủ nhà; Bác Hồ giản dị tiết kiệm chỉ mặc bộ quần áo nâu, đi dép cao su, quanh năm ăn cơm muối khoai lang cà pháo… thầy rưng rưng nước mắt.

Thầy đã kể lại những mẩu chuyện này cho cả nhà nghe để răn đe, giáo dục mọi người.

Con ạ, thầy chẳng ưa gì lối sống tu hành của các nhà sư và cha cố; nhưng sao mình lại mang một đức tin ngây thơ rằng hình như chỉ sống trong nghèo khổ con người ta mới có đạo đức và, mọi tội ác trên đời này đều bắt nguồn từ cuộc sống giàu sang, thừa mứa?

Và người Cộng sản xuất hiện!

Người Cộng sản sinh ra trên Trái Đất này là để hoàn thiện ước mơ cao đẹp nhất của con người!

Đến nước này rồi mà Mai Duy Vỹ cẫn còn nghĩ ngợi lan man như thế đấy, thử hỏi có dở hơi không?

Và kìa, Lệ Uyên ơi, Thần Chết đã đến lạnh lùng đứng bên “khán đài” cách một quãng trước mặt thầy. Bên tai thầy có ai nói thầm thì:

“Vỹ ơi! Tội ác trên thế gian này lũ lụt kéo đến từ hai phía, phía người giàu và cả phía người nghèo. Đừng lầm tưởng rằng chỉ có phía người giàu thôi đâu, và hình như… con ơi, điều trái với mong muốn của tất cả chúng ta là, cái phía người nghèo ấy xem ra lại nhiều và… nhiều hơn! Ôi! Tai họa!

- Vỹ!

Tiếng người hét trước mặt gần đến nỗi thầy váng cả đầu óc, chưa nhận ra được ai kia, Thần Chết hay y tá Toành, vừa đè dí ngón tray trỏ vào trán làm mình xuýt ngã ngửa.

- Mi có biết tao nà ai không?

- Dạ, biết…

- Lói to nên cho bà con lông dân, quần chúng nao động Quân chủ nực Cách mạng người ta nghe! Hử! Mi có biết tao nà ai không?

- Dạ, thưa… Ông là ông Toành, y tá…

- Ái chà! Mi tưởng mi nà y sĩ nà ghê gớm nắm hả? - Toành dừng lại cười gằn - mi nà cái cục cứt, con chó, con nợn mà thằng Pháp ló lặn ra… Có phải bọn Tây, mấy thằng đốc tờ Pháp, chúng ló dạy mày cưa chân, chặt tay bộ đội, mổ bụng người ra nhét nưỡi cưa vào ruột gan họ rồi khâu chỉ nại rồi thì… mi còn pha chế tẩm chất độc vào những viên thuốc của Tây rồi đưa cho anh em chiến sĩ, bà con lông dân uống để người ta năn đùng ra chết. Có đúng như thế không?

Thầy im lặng. Cố nhớ lại và hơi ngạc nhiên. Thật ra mình đâu có biết gì nhiều về cái anh Toành này. Cò Toe, Hĩm Xoa… bà con trong làng thì mình biết, bởi họ cùng quê, thậm chí cùng họ… Còn Toành? Họ tên hắn là gì, quê quán ở đâu? Hình như có ai nói hắn từ Thái Bình vào Nga Sơn năm đói Ất Dậu 45; lại có người nói hắn chạy loạn từ Ý Yên Nam Định vào đây năm 1947?…

- Vỹ! Mi giết tất cả anh em bộ đội, bà con lông dân, trẻ già nớn bé nà… nà… hai trăm mạng người có đúng không? Hử!

Thầy ngước mắt nhìn Toành, ngạc nhiên về sự bịa đặt tưởng tượng của con người - động vật tàn ác nguy hiểm nhất trên Trái Đất. Con số 200 mà Toành vừa công bố đã được Đội Cải cách thống kê ghi vào biên bản lần đấu thứ hai. Hôm đó, chẳng hiểu vì đầu óc đã điên loạn hay bởi cái bản chất nghịch ngợm, hài hước từ thuở còn là học trò, thầy đã xin phép Đội được sửa con số 200 thành 1955… Vậy mà sao hôm nay hắn vẫn còn nhắc lại?

Thầy nói nhanh để hắn không kịp ngăn lại:

- Thưa ông Toành. Con đã nói lần trước rồi sao ông vẫn không nhớ? Không phải chỉ 200 đâu! Con đã giết tất cả là một ngàn chín trăm năm mươi lăm mạng người!

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

@ Trúc-Lâm Yên-Tử 

Trúc Lâm Yên Tử Trên Mạng Xã Hội:

facebook

pay per click advertising

Thông Báo: Trang nhà Trúc-Lâm Yên-Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks

Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử

free counters

un compteur pour votre site