lịch sử việt nam

Trang Chính

Biển Cả Và Con Người:

Bưu-Hoa Việt-Nam:

Blog Anh Ba Sàm:

Blog Cầu-Nhật-Tân:

Blog Cu-Làng-Cát:

Blog Dân Làm Báo:

Blog Dân Oan Bùi-Hằng:

Blog Giang-Nam Lãng-Tử:

Blog Huỳnh-Ngọc-Chênh:

Blog Lê-Hiền-Đức:

Blog Lê-Nguyên-Hồng:

Blog Lê-Quốc-Quân:

Blog Mai-Xuân-Dũng:

Blog Người Buôn Gió:

Blog Phạm-Hoàng-Tùng:

Blog Phạm-Viết-Đào:

Blog Quan Làm Báo:

Diễn-Đàn Thảo-Luận Về Tình-Hình Việt-Nam:

Địa-Linh Nhân-Kiệt Của Việt-Nam:

Điện-Toán - Tin-Học:

Ebooks Hồi-Ký - Bút-Ký:

Hịch Tướng Sĩ:

Hình-Ảnh Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa

History Of Viet Nam

Hoàng-Sa Trường-Sa Là Của Việt- Nam:

Hồ-Sơ Chủ-Quyền Quốc-Gia Việt- Nam 

Hội Sử-Học Việt-Nam tại Âu-Châu

Human Rights Vietnam - Human Rights Activist

Lá Thư Úc-Châu

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại:  

Lịch-Sử Việt-Nam Ngàn Xưa:

Ngàn Năm Thăng Long (1010 - 2010)

Nghĩa-Trang Quân-Đội Biên-Hòa

Nguyên-Tử Của Việt-Nam Và Quốc- Tế

Người Dân Khiếu-Kiện:

Phụ-Nữ, Gia-Đình, Và Cuộc Sống:

Quốc-Tế:

Sitemap:

Tiền-Tệ Việt-Nam:

Tin Nhắn, Tìm Thân-Nhân Mất-Tích, Mộ Tìm Thân-Nhân:

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam:

Thư-Tín:

Tư-Tưởng Phật-Giáo:

Tưởng-Niệm 50 Năm Anh-Hùng Ngô-Đình-Diệm, Anh-Hùng Ngô-Đình-Nhu Vị-Quốc Vong-Thân 1963-2013:

Tưởng-Niệm 50 Năm Hòa-Thượng Thích-Quảng-Đức Tự-Thiêu 1963-2013:

Trang Thơ Văn Mai-Hoài-Thu:

Trang Thơ Văn Minh-Vân:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Chí-Thiện:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Khôi:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Thị-Thanh:

Trang TL Nguyễn-Việt Phúc-Lộc:

Trang Nhật-Hồng Nguyễn-Thanh-Vân:

Trang Thơ Văn Phạm-Ngọc-Thái:

Trang Thơ Văn Phan-Văn-Phước:

Trang Thơ Văn Thanh-Sơn:

Trang Thơ Văn ThụcQuyên:

Trang Thơ Văn Vĩnh-Nhất-Tâm:

Truyện Dài Thời Chiến-Tranh Việt-Nam (Ebooks):

Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử - Donate:

Văn-Hóa Tộc Việt:

Weblinks:

 

 

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại

Ngày Long Trời Đêm Lở Đất

lịch sử việt nam

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

Trẩn Thế Nhân

Tiểu thuyết Tập 1

Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam
09-2010

MỤC LỤC

Mục lục tập 1

Lời giới thiệu của Khối 8406                                       
Lời Nhà xuất bản Tổ hợp Miền Đông Hoa Kỳ                        
Khúc dạo đầu                                                                       
Chương 01 đến chương 24

Mục lục tập 2

Chương 25 đến chương 46
Lời bạt (Nguyễn Quảng Tâm)                                                       
Suy ngẫm khi đọc “Ngày long trời đêm lở đất” (Nguyễn Minh Cần) 

*/*/*

CHƯƠNG 45
CHA ĐI TRƯỚC, CON VỀ SAU…
BÂY GIỜ CON LẠI ĐI TRƯỚC…

- Thầy ơi! Thầy ở đâu rồi?

Lệ Uyên hoảng hốt kêu lên, hai tay quờ quạng…

- Đây, đây… thầy của con đây. - Tiếng ông Vỹ nghe từ đâu xa xăm, vẫn trìu mến dịu dàng - Thầy kể xong rồi đấy. Những điều con muốn biết mà gần nửa thế kỷ nay thời gian còn kéo màn che kín, phủ đầy cả một biển máu và nước mắt. Thôi nhé, thầy đi…

- Một lần nữa thầy lại bỏ rơi đứa con côi cút tội nghiệp của thầy ư?

Lệ Uyên bật khóc. Ông Vỹ cười không thành tiếng; nụ cười còn nguyên nỗi buồn đau… lại hiện ra trước mặt hai chị em.

- Thầy chúc mừng các con đã được Siêu thoát …

Thùy Dương cũng ngỡ ngàng bối rối:

- Bác bỏ chúng con đi thật à? Bao giờ thì bác mới được Siêu thoát?

Ông Vỹ ngập ngừng, đắn đo:

- Bác còn phải chờ…

- Bác đã gặp Tiến sĩ Võ Ngọc Châu chưa?

- Có. Gặp rồi. Tiến sĩ Châu bảo tôi phải chờ tới năm hai ngàn lẻ 19…

- Sao phải tới 2000 lẻ 19, thưa bác?

- Năm đó, Bên Này sẽ có một biến cố trọng đại. Ông Châu cũng chờ… tới 2019 mới có người ở Bên Này sang Bên Ấy giữ Sổ Siêu Thoát thay phiên cho Tiến sĩ… Các con ạ, loài người ở Bên Này do đa phần không nắm được Thuyết Tương Đối, lại luôn bị nhốt tù trong Bể Khổ nên họ mỗi ngày một thêm nhỏ nhoi, tham lam, đố kị. Vì bị ép buộc sống bên nhau, lại chịu một Trời độc đoán đè nén nên càng ngày họ càng hèn hạ, càng hiểm độc tàn ác hơn. Cái mối dây ràng buộc liên hệ đó tệ hại khủng khiếp đến nỗi sang tới Bên Ấy rồi không phải ai cũng dễ dàng được Siêu thoát cả…

Những kẻ độc ác một cách hồn nhiên đó, cháu Thùy Dương ạ, hầu hết đều mắc tội và phạm tội. Họ vừa là nạn nhân lại vừa là phạm nhân… Làm sao chúng ta dễ dàng thoát ra khỏi mối liên hệ ấy? Bác đã nói rồi… Còn trường hợp bác thì…

- Cháu hiểu. - Thùy Dương bồng bột - Ôi bác! Trong gia đình Nhân loại ai cũng chỉ mong có được một người cha như bác; và cũng… mong sinh ra được một người con như bác..

- Cháu không quá lời đấy chứ? Bác đã gặp cha của cháu… Ông ấy là một người rất đáng mến…

- Bác ơi! Hồi còn ở Bên Này, dẫu nhiều khi sống lăng nhăng bậy bạ, cháu vẫn ăn nói thật lòng không chút giả trá. Chị Uyên không am hiểu đời sống xã hội bằng cháu đâu. Cháu biết rõ, cái lũ tự phong ta đây là thần thánh, chẳng có đứa nào đáng được gọi là người, toàn một bọn chó má, quỷ sứ, đồ ba que xỏ lá cả!

Ông Vỹ ngần ngừ, phân vân.

Thùy Dương càng hăng:

- Nếu bác theo đạo Ki-tô, chắc Toà thánh La Mã đã phong Thánh cho bác!

Ông Vỹ cười, vẫn nụ cười không thành tiếng, êm sâu như một vết thương.

- Không dám đâu, cháu! Bác nào có mơ ước làm một Jeanne d’ Arc?

- Thế thì… chắc bác phải là một vị Bồ Tát?

Ông Vỹ lại cười:

- Càng không dám… hai chữ Bồ Tát theo giáo lý Nhà Phật mà có lần bác tìm hiểu, có nghĩa là “chúng sinh đã giải ngộ”. Phải không cháu? Giải ngộ cho mình chưa đủ, còn phải giải ngộ cho người khác nữa! Thùy Dương ơi, bác Vỹ của cháu, nếu tính tuổi từ lúc mới sinh ra đến bây giờ cũng đã gần cả trăm năm trong cõi người… Vậy mà, bác vẫn chưa hiểu được mình là ai; vì sao mình lại sinh ra vào đúng cái thời khốc hại, ê chề, độc địa, tối tăm có một không hai này? Và cái vòng luân hồi sinh tử, tử sinh này đến bao giờ mới ngừng quay?

Ngậm ngùi một lúc, ông nói thêm như để cho riêng mình nghe:

- Tôi theo Đạo Con Người, đạo của chính tôi. Lúc ở Bên Này sang Bên Ấy, tôi đã nhận biết: có Trời ở trên đầu, có Đất ở dưới chân, có cha mẹ ông bà tổ tiên họ Mai sinh ra mình. Đạo của tôi là Đạo Ông Bà Tổ Tiên, Đạo ở quanh mình, khắp nơi khắp chốn…

Rồi quay sang Lệ Uyên:

- Con gái yêu của thầy mẹ… Thầy đã kể hết rồi. Toại nguyện chưa? Chúc mừng các con được Siêu thoát.

Thôi, để thầy đi!

Lệ Uyên hờn dỗi, vùng vằng:

- Chúng con không thể chờ thầy được sao? Thầy khoan hẵng đi!

Ông Vỹ chăm chú nhìn Lệ Uyên:

- Lạ thật! Con không có thay đổi bao nhiêu. Từ hồi ấy cho đến nay, 45 năm rồi, làn môi con gái họ Mai tôi vẫn thế, dỗi hờn, phụng phịu, thấm mọng nước mắt…

Đột nhiên ông thoáng giật mình, sửng sốt:

- Thôi, thầy phải đi…

Lệ Uyên hốt hoảng:

- Không! Không! Thầy cho con đi với! Biết thế này thì… thà con đừng có Siêu thoát nữa!

Ông Vỹ giơ tay ngăn lại:

- Đừng! Đừng! Con người ta có mệnh hệ, con ơi! Mệnh hệ con từ lúc mới sinh ra là để gắn với thầy. 45 năm qua, cha con mình chỉ nghĩ tới nhau. Thầy mong gặp lại con ở Bên Này để kể lại đầu đuôi câu chuyện cho con nghe. Nếu chỉ riêng có hai cha con mình thôi thì như vậy e rằng chưa đủ. Bởi Nhân loại-Lớn cần có một người thứ ba nữa xác nhận, chứng kiến, đó là Thùy Dương, em kết nghĩa của con. Thùy Dương cũng là con của thầy mẹ. Các con cứ yên tâm mà Siêu thoát. Thôi nhé, thầy đi…

Ông Vỹ lùi lại. Hình bóng ông nhỏ dần… Chỉ còn một đốm sáng loé lên.

Rồi tắt.

Biến…

CHƯƠNG 46
ĐOẠN KẾT (EPILOGUE)
SIÊU THOÁT

Lại trở về Bên Ấy…

Họ ngồi bên nhau im lặng.

Họ biết cái câu mình hoặc người kia sẽ nói lên, chỉ câu ấy thôi, hễ đã nói xong là một đột biến sẽ xẩy ra. Đột biến này xem ra rồi quá sức chịu đựng!

Lúc còn ở Dương gian, như mọi con người, cả hai đều sợ Chết, bây giờ một nỗi sợ khác xem ra còn lớn hơn, chiếm đoạt, ngự trị hình hài họ, thứ hình hài mảnh hơn ánh sáng, nhẹ hơn không khí cả siêu lần: nỗi sợ phải xa nhau!

Lệ Uyên chăm chú nhìn cô em kết nghĩa.

Cái đầu hơi nhỏ, mái tóc uốn kiểu con trai úp lên như chiếc súp lơ Đà Lạt nhuộm màu hoe khiến cho ả có vẻ ngây thơ dễ thương của một cô bé lai Tây, góp phần xoá bớt, mờ nhạt đi những nét chưa hoàn hảo của cánh mũi hếch, vầng trán hơi cao mà hẹp, hai con mắt hơi lồi bộc lộ sự lì lợm ham hố lắm khi nóng nảy đến dại dột…

Để bù trừ lại cái “trôốc” chưa lấy gì làm hoàn mỹ lắm, Bà Mụ đã nặn cho cô em một cặp môi phải nói rất chi là đáng kể, dẫu rằng có hơi mỏng một chút nhưng lại rất tươi. Màu tươi tự nhiên như cánh sen, nụ hồng lẽ ra chẳng cần tới mỹ phẩm (Thùy Dương đã hối hận vì đua đòi lây nhiễm phải thói quen dại dột thời hiện đại), mỗi khi cần mở ra hay khép lại để trình diễn hai hàm răng sáng bóng đều đặn không thể chê vào đâu được, đến nỗi Lệ Uyên đôi lúc cũng phải thầm so sánh tự thấy hàm răng của mình đúng là chưa đạt được điểm 10 như vậy, Hàm răng ấy khi phát ra, dù là âm điệu chọ chẹ của xứ “cà cuống có đuôi” vẫn đầy ma lực cuốn hút lòng hảo tâm, hào hiệp của phái mạnh!

Có lẽ chàng Lê Vĩnh thuở hoa niên đã đắm say một trong hai cái “góc” của nàng Phan Thị Thùy Dương thuở ban đầu gặp gỡ làm chi; sau này thì kể sao cho hết những đấng mày râu thời Đổi mới Tư duy lần lượt xếp hàng đứng sau, thế chân cho Lê Vĩnh, kẻ đã có tội phản bội và cũng góp công đột phá đổi mới nàng…

Nổi trội hơn cả có lẽ là Lão Hướn và kết thúc là đại tá Mai Đắc Xuân, người tình lý tưởng của nàng!

Biết kể sao cho hết bao kẻ không tên và có tên đã tự nguyện xung phong hoàn thành nhiệm vụ để làm thoả mãn khát vọng đổi đời của cô gái núi Hồng sông Lam!

Không ai đáng yêu dễ thương hơn cô em kết nghĩa của mình. Lệ Uyên thầm nghĩ. Mọi tiêu chuẩn về đạo đức, thẩm mỹ ở Bên Ấy, qua bao đời tưởng đã thành khuôn mẫu cho mọi người noi theo làm theo, bây giờ trở nên mớ bòng bong phế thải những lầm lẫn và ngu dốt!

Trong khi đó, Thùy Dương đã ngả người vào lòng chị kết nghĩa, mắt nhắm tay ôm ghì… Lệ Uyên khẽ kéo cái váy đầm bó xuống, phủ che đầu gối và cặp giò hơi nhỏ nhưng rất thẳng của cô em. Cử chỉ này làm Thùy Dương thoáng mỉm nụ cười biết ơn. Nụ cười dễ thương đến nỗi không kiềm chế được, Lệ Uyên phải cúi xuống đặt một cái hôn lên cặp môi hồng thắm, quên mất mình đang luyến ái đồng tính, điều mà nhân loại vẫn còn tranh cãi, rào cản…

Thùy Dương mở mắt ra. Ả cười. Trong mắt ả, người chị hiền thục và xinh đẹp, gần như trái ngược hoàn toàn với hình thể tư chất con người ả một thời, tưởng chừng như mâu thuẫn đến chối bỏ, phủ nhận thì nay đã gắn bó đến hài hoà: Chị của em, em yêu chị biết bao! Em chẳng bao giờ muốn xa chị!…

Lệ Uyên đọc được ý nghĩ ấy. Lẽ ra chị phải đặt ngay một cái hôn tiếp lên đôi mắt kia, nhưng đã ngập ngừng khiến cặp môi yếu đuối của ả phải run lên, mấp máy…

- Chị em mình…

Lệ Uyên vội vàng đặt bàn tay lên miệng Thùy Dương nhưng đâu còn kịp nữa, một phần nửa câu còn lại của cô em đã lọt qua kẽ tay chị, dẫu hơi lệch pha nhưng vẫn rành rọt:

- … Rồi sẽ ra sao đây?

Đột nhiên cả hai cùng rùng lên một cái, buông rời… Họ đều cố cưỡng lại, chới với, xáp vào nhau. Nhưng một lực kéo đến từ đâu hai phía, giữ họ lại, lôi họ ra khiến họ cảm thấy mình mỗi lúc một đuối sức và sự gắng sức của cả hai trở nên vô nghĩa. Người nọ thấy người kia cứ như giật lùi, trôi đi… mỗi lúc một cách xa nhau hơn.

- Lệ Uyên ơi!

Thùy Dương kêu lên rồi bật khóc.

- Thùy Dương! Chị đây mà…

Lệ Uyên nghẹn ngào, giơ tay vẫy…

- Chị…

- Em…
- Ơ kìa! Chúng ta mãi mãi xa nhau hay sao?

- Chị em mình rồi sẽ… lại gặp nhau…

- Gặp nhau ở đâu?

- Chưa rõ. Nhưng chắc rồi sẽ… gặp lại nhau. Em cứ tin đi!

- Biết thế này thì chị em mình thôi đừng có Siêu thoát nữa! Siêu thoát nỏ làm cái chi! Lệ Uyên ơi, em có mơ chi Thiên Đường, Niết Bàn như người ta đâu! Mà Thiên Đường, Niết Bàn dù có thật đi nữa rồi cũng chỉ nên hiện hữu, tồn tại ngay trong hiện tại của Cõi Trần chúng ta… Kiếp trước đã qua rồi, kiếp sau còn nói làm quái gì! Cứ ngồi đó mà chờ ngày mai tươi đẹp, mà đợi kiếp sau đàng hoàng! Chị em mình thà bị nhốt giam đời đời, muôn năm trong cái nhà tù đoạn trường, Bể Khổ   Trần gian… còn hơn là Siêu thoát như thế này!

Tiếng nấc.

Tiếng khóc.

Hai đốm sáng nhỏ dần.

Tắt.

Biến.

Đầu năm 2002 - Noel 2005

Hoàn chỉnh năm 2009

TRẦN THẾ NHÂN

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

@ Trúc-Lâm Yên-Tử 

Trúc Lâm Yên Tử Trên Mạng Xã Hội:

facebook

pay per click advertising

Thông Báo: Trang nhà Trúc-Lâm Yên-Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks

Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử

free counters

un compteur pour votre site