lịch sử việt nam
Ngày Long Trời Đêm Lở Đất
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50
Trẩn Thế Nhân
Tiểu thuyết Tập 1
Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam
09-2010
MỤC LỤC
Mục lục tập 1
Lời giới thiệu của Khối 8406
Lời Nhà xuất bản Tổ hợp Miền Đông Hoa Kỳ
Khúc dạo đầu
Chương 01 đến chương 24
Mục lục tập 2
Chương 25 đến chương 46
Lời bạt (Nguyễn Quảng Tâm)
Suy ngẫm khi đọc “Ngày long trời đêm lở đất” (Nguyễn Minh Cần)
*/*/*
Toành ngớ người. Hình như hắn chưa hiểu ra.
- Thưa ông Toành. Năm nay là năm 1955. Tính từ khi con cầm xê ranh, dao mổ cho đến nay, con đã giết tất tần tật là một ngàn chín trăm năm mươi lăm mạng người chứ còn sao nữa? Chỉ hai trăm thôi à? Ít quá! Một lần nữa… Con xin nhắc lại!
Đám đông Quân Chủ lực Cách mạng ồn ào, sôi động. Có tiếng ai cười khẽ.
Toành chợt hiểu, cười găm lại trong mồm:
- Mi nếu náo hả Vỹ? Đến chết rồi mà vẫn còn dám đùa cợt, chế nhạo các ông bà lông dân chúng tao.
Rồi vụt đứng thẳng người, tay vung nắm đấm lên hô:
- Đả đảo thằng Vỹ náo xược, ngoan cố, coi thường quần chúng, Quân Chủ nực Cách mạng, chế nhạo bà con bần cố lông dân!
- Đả đảo!
- Đả đảo!
Biển người đả đảo ào ào cuộn dâng lên. Toành càng hét to hơn:
- Kiên quyết đấu gục Mai Duy Vỹ, thằng địa chủ bóc nột gian ác, thằng thầy thuốc giết người cưa chân, chặt tay bộ đội, uống máu lông dân, bỏ thuốc độc cho bệnh nhân uống…
- Đả đảo! Đả đảo!
- Có khổ nói khổ nông dân vùng lên!
- Vùng lên! Vùng lên!
Mắt Toành đỏ nọc như vừa bật máu. Hắn dừng lại lấy sức, dồn hơi để hét:
- Vỹ!
- Dạ.
- Mi đã cắt dây điện để cho quân ta không nhận được nệnh của Bộ Tư nệnh mặt trận ở trên đánh Móc về! Có phải không?
- Dạ.
- Vỹ! Chính mi ở Nho Quan đã bấm đèn bim nên trời để gọi máy bay Pháp tới bỏ bom. Đúng không?
- Dạ
- Có đúng không? Dạ nghĩa nà nàm sao?
- Dạ!
- Vỹ! Có phải mi đã niên nạc với Nê Hữu Từ ở Phát Diệm không?
- Dạ. Không. Thưa ông Toành. Con đâu phải người Công Giáo. Con theo đạo Cộng sản, làm sao quen biết được Giám mục Lê Hữu Từ?
- Mi lói náo! Mi với hắn là hai thằng phản động cấu kết với nhau, niếm gót giày cho Pháp, chống phá Cách mạng!
- Dạ. Kính thưa Đội! Kính thưa các ông bà Nông dân - Thầy nói chậm rãi - Con không có quen biết gì với cha Lê Hữu Từ cả. Nhưng Bác Hồ, năm 1947, theo lời mấy ông trên Tỉnh nói cho con biết, Bác có vào thăm Thanh Hoá, lúc về Bác đã ghé qua Phát Diệm gặp Lê Hữu Từ khuyên bảo ông ấy nên đoàn kết Lương Giáo chống Pháp…
Ông Đội trưởng đặt điếu cày xuống, đập bàn, đứng dậy, xỉa ngón tay trỏ xuống phía thầy, thét lên:
- Vỹ! Mi toàn bịa đặt, nói láo! Bác Hồ sao lại đến gặp Lê Hữu Từ? Nó là thằng cha cố phản động bán nước buôn dân. Mi cả gan dựng chuyện cho Bác Hồ, định hạ uy tín lãnh tụ tối cao của toàn dân phải không? A! Thằng này… ghê gớm thật. Tự lột trần rành rành chân tướng của một tên Việt gian bán nước… Đáng tội chê… ết!
Toành chồm tới nhổ một bãi nước bọt vào mặt thầy, xỉa xói theo:
- Vỹ! Chính mi đã cứu sống thằng Tây Giắc, thằng Pháp cướp lước. Sau đó, một thời gian dài mi nàm gián điệp cho ló, cho tới Hiệp định Giơnevơ khi ló về lước. Thưa bà con Lông dân, Quân Chủ nực… các đồng chí ạ, thằng Vỹ với thằng Giắc, hai đứa suốt thời gian ở mặt trận cứ lói chuyện với nhau bằng tiếng Tây xì nà xì nồ… Ló lói gì, chỉ chúng ló mới hiểu được thôi. Nhưng anh em, đồng chí trong quân đội hồi ấy, rồi người ta cũng biết, biết hết… Chẳng hạn, thằng Giắc giơ tay nên quay vòng nà ra cái ý máy bay Pháp ló nượn vòng, còn thằng Vỹ thì… cũng giơ tay nên nhưng nại đâm thọc xuống rồi kêu đùng một cái, tức nà ra hiệu cho phi công Tây ló lém bom chứ còn gì lữa! Có phải thế không hở bà con, các đồng chí?
Ông Đội trưởng hô to:
- Đả đảo thằng Việt gian Mai Duy Vỹ liếm gót Tây, cấu kết với Pháp, âm mưu bán rẻ nước ta cho bọn thực dân đế quốc!
- Đả đảo!
- Đả đảo!
- Thằng Vỹ đáng tội chết!
- Phải tử hình Mai Duy Vỹ!
- Tử hình! Tử hình!
Mặt trời bỗng nhiên ló ra khỏi đám mây đen. Ánh nắng lấp loáng trên “khán đài”. Thầy nheo mắt cảm nhận đây là tia nắng cuối cùng của Trái Đất. Vầng mặt trời quang minh chính đại thênh thang đi vòng trên đầu thế gian từ khi Mai Duy Vỹ mở mắt chào đời cho đến nay. Mặt trời đỏ lửa thần diệu ấy bây giờ không còn nguyên hình nữa, chỉ là một đám cháy… Đám cháy cũng sắp tắt. Quả nhiên đám mây đen khác đùn tới, che lấp. Bóng tối sa sầm. Một giọt mưa trên cao ấy rơi nghiêng xuống đúng vào giữa trán thầy.
Ông Đội trưởng đọc to, dằn nặng từng tiếng Nghệ An những dòng chữ trên tờ giấy trong lòng hai bàn tay run run… Bản án tử hình Mai Duy Vỹ đã được Đoàn Cải cách - Cấp trên ký duyệt.
“Việt Nam Dân chủ Cộng hoà - Độc lập Tự do Hạnh phúc”
Thầy chỉ nghe được ngần ấy chữ. Cái đoạn kể tội, luận tội vu vơ, lảm nhảm cứ như lời trẻ con chơi bịt mắt bắt dê; và cả cái phán quyết giết người rùng rợn cũng như trò đùa, tuồng diễn trên sân khấu: Tên địa chủ phản động Mai Duy Vỹ phải chịu án tử hình!
Thần Chết đã tới, đứng gần cây cột chôn trước mặt.
Lời ai đây nghe rành rọt bên tai thầy:
“Người ta bảo Cách mạng là ngày hội của quần chúng. Mai Duy Vỹ ơi, anh đã mải mê đi trong đám quần chúng. Và tới bây giờ, trên sân khấu của Ngày Hội anh cũng phải tham gia đóng nốt vở tuồng. Khốn nạn thân anh, vai diễn này lại đẫm máu và nước mắt!”
Họ dựng thầy dậy, lôi ra khỏi cái hố cạn, đẩy kéo sang tới cây cột dựng đứng kia.
Thoạt tiên, họ định cởi tháo dây trói trật cánh khuỷu ở sau lưng thầy nhưng y tá Toành không chịu. Theo ý Toành, cứ để như thế rồi trói luôn vào cây cột. Cò Toe, rồi cả Hĩm Xoa không tán thành bởi lẽ, nếu để vướng hai tay trật sau lưng thì làm sao mà trói được, đã vừa cấn cái… lại không chắc chắn. Phải tháo ra rồi cũng trói hai tay sau cây cột thì tiện lợi hơn. Ba tên cãi nhau. Ông Đội trưởng lại đứng ra phân xử.
- Sau trước gì rồi cũng phải tháo dây thừng, cởi trói ra - Ông ta nói - Bắn xong rồi, còn phải cho nó xuống huyệt nằm để mà lấp đất chứ!
Toành vẫn còn cay cú:
- Để ló chết trong tư thế bị trói mà chôn nại không hơn à? Như thế mới đúng cách. Sang tới Bên Ấy ló có muốn ngửa tay đi ăn xin bà con lông dân cũng không được. Phải thế chứ!
Cò Toe, Hĩm Xoa lặng lẽ làm theo phán quyết của Đội. Thoáng chốc, họ đã cởi tháo hai tay thầy rồi trói ngoặt ra phía sau cây cột; một cuộn thừng quấn năm sáu vòng từ ngang ngực xuống bụng. Một đoạn thừng buộc hai ống chân vào cột…
Trói rất chắc, thở cũng đã khó, chứ chưa nói đến muốn cụ cựa…
Ông Đội khẽ ra lệnh:
- Bịt mắt nó lại. Miếng giẻ đâu rồi?
- Dạ. Có… có đây…
Toành nói sau lưng thầy. Vội bước lên, lôi trong túi áo ra một đoạn vải dài đã buộc nối, rộng bản chừng ba ngón tay chập lại, hắn làm một vòng quanh đầu thầy rồi buộc thắt phía sau gáy. Đoạn vải đen đã cũ, khăm khắm mùi mồ hôi nước tiểu Toành đặt để chưa đúng cách, trước lỏng sau chặt, hơi tụt xuống sống mũi… Thằng hậu đậu! Chứng nào vẫn tật ấy. Y hệt như năm xưa buộc ga-rô, quấn bông băng cho anh em thương binh.
- Đồng chí Đông đâu rồi?
Ông Đội nói nghe khản cả tiếng.
- Dạ thưa Đội, có… có tôi.
- Từ nãy giờ đi đâu, sao chưa đứng vào hàng ngũ?
- Dạ… dạ…
Thật lạ lùng. Lệ Uyên ơi! Nói ra hẳn không ai tin: thầy muốn gặp lại, thấy mặt chú Đông! Cả nhà ta không có ai được đến đây để… tiễn đưa thầy. Dòng họ Mai vắng mặt, diệt vong hết rồi sao? Thôi thì, dù chú ấy có thay lòng đổi dạ đi nữa vẫn còn là con nuôi của ông bà, vẫn là dấu vết, hơi hướng của dòng họ Mai chúng ta! Sự ngu dốt kém cỏi của con người hoá ra đôi lúc cũng cần thiết: thầy vẫn thấy được mờ mờ qua băng giẻ buộc che hai con mắt. Kìa! Chú Đông đang nhìn thầy, hố mắt hoảng loạn, tay run run giơ ra cầm lấy khẩu súng trường.
Ông Đội điểm danh đủ 6 tên: Toành, Cò Toe, Hĩm Xoan hai anh dân quân và Lê Trạch Đông. Sáu người đứng dàn thành hàng ngang.
- Chú ý! Tất cả làm theo lệnh tôi!
Ông Đội vừa nói dứt câu thì ai kia từ đám đông xô đẩy, chen lấn người bước ra… Người đàn bà này đâu phải ai xa lạ, thím Đông, vợ Mai Duy Đông, tóc tai loà xoà, miệng chửi bới, hai tay vùng vẫy giằng lấy khẩu súng của chồng làm chú Đông loạng choạng để mũi súng quệt xuống đất.
- Anh hèn nhát, anh sợ… anh không dám bắn nó hả? - Thím Đông hét lên - Đưa súng đây, tôi bắn cho! Thằng Vỹ phải đền nợ máu!
Cả đấu trường nhốn nháo. Thần Chết cũng sững lại, đưa mắt nhìn về phía người đàn bà lạ lùng đó. Thím Đông nhà ta, không phải là ai khác, đã xô chồng ngã dúi dụi lăn quay trên đất, hùng hổ cầm khẩu súng trường đứng vào vị trí của chồng.
Vĩnh biệt!
Vĩnh biệt Nga Sơn quê hương ngàn đời! Vĩnh biệt dòng họ Mai! Vĩnh biệt Thầy Mẹ kính yêu! Vĩnh biệt vợ hiền thương! Vĩnh biệt Thanh Tâm, Lệ Uyên, các con yêu quý… Mai Duy Vỹ đi đây!
Trước mắt thầy lần lượt hiện ra từng khuôn mặt thân thương yêu dấu. Lệ Uyên ơi! Con gái yêu của thầy!
Đừng nhìn thầy như thế! Đừng buồn! Đừng khóc! Đừng oán trách thầy để con côi cút giữa Trần gian!
- Tất cả các đồng chí làm theo lệnh tôi! - tiếng ông Đội nhắc lại - Bồng súng lên!
Sáu cây súng cùng giương lên nhằm về một phía - Mai Duy Vỹ!
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50
Trúc Lâm Yên Tử Trên Mạng Xã Hội:
Thông Báo: Trang nhà Trúc-Lâm Yên-Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks
Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử
Việt-Nam Sử-Lược Tân-Biên_Lịch-Sử Việt-Nam
Bài Viết Tin-Tức Thời-Sự Mới Nhất có liên quan đến Lịch-sử Việt- Nam và Lich su viet nam
***
Điện-Ảnh - Thơ Văn - Sáng-Tác - Hồi-Ký - Triết-Học - Truyện
________
- Giới-Thiệu Các Web, Blog Mới - Trúc-Lâm Yên-Tử