lịch sử việt nam

Trang Chính

Bản Tin: (Blogs; Anh Ba Sàm; Cầu Nhật-Tân; Chu-Mộng-Long; Cu Làng Cát; Dân Làm Báo; Dân Oan Bùi-Hằng; Diễn-Đàn Công-Nhân; Diễn-Đàn Công-Nhân;Giang-Nam Lãng-Tử; Huỳnh-Ngọc-Chênh; Lê-Hiền-Đức; Lê-Nguyên-Hồng; Lê-Quốc-Quân; Mai-Xuân-Dũng; Người Buôn Gió; Phạm-Hoàng-Tùng;Phạm-Viết-Đào;Quê Choa VN)

Biển Cả Và Con Người:

Bưu-Hoa Việt-Nam:

Chết Bởi Trung Cộng:

Địa-Linh Nhân-Kiệt Của Việt-Nam:

Điện-Toán - Tin-Học:

Ebooks Hồi-Ký - Bút-Ký:

Hịch Tướng Sĩ:

Hình-Ảnh Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa

History Of Viet Nam

Hoàng-Sa Trường-Sa Là Của Việt- Nam:

Hồ-Sơ Chủ-Quyền Quốc-Gia Việt- Nam 

Hội Sử-Học Việt-Nam

Vietnam Human Rights - Human Rights Activist

Lá Thư Úc-Châu

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại:  

Lịch-Sử Việt-Nam Ngàn Xưa:

Ngàn Năm Thăng Long (1010 - 2010)

Nghĩa-Trang Quân-Đội Biên-Hòa

Nguyên-Tử Của Việt-Nam Và Quốc- Tế

Người Dân Khiếu-Kiện:

Phụ-Nữ, Gia-Đình, Và Cuộc Sống:

Quốc-Tế:

Sitemap:

Tiền-Tệ Việt-Nam:

Tin Nhắn, Tìm Thân-Nhân Mất-Tích, Mộ Tìm Thân-Nhân:

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam:

Thư-Tín:

Tòa Án Hình Sự Quốc Tế Về Việt-Nam và Trung Quốc:

Tưởng-Niệm 50 Năm 1963 - 2013 :

Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử - Donate:

Weblinks:

 

Cây có cội, nước có nguồn. Toàn dân Việt-Nam ngàn đời ghi nhớ ân đức Quốc Tổ Hùng Vương

Lịch Sử Việt Nam Cận Đại

Thư-Viện Bồ Đề Online_Thư-Viện Hoa Sen Online

nơi hội tụ của những tâm hồn trăn-trở về nhân-sinh quan và vũ-trụ quan

đồng thời xiển-dương Chánh Tín_bài trừ Mê-Tín Dị Đoan 

Xin mời Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử trên Facebook

 

lịch sử việt nam

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

Trần Thế Nhân

Tiểu thuyết Tập 1

Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam
09-2010

MỤC LỤC

Mục lục tập 1

Lời giới thiệu của Khối 8406                                       
Lời Nhà xuất bản Tổ hợp Miền Đông Hoa Kỳ                        
Khúc dạo đầu                                                                       
Chương 01 đến chương 24

Mục lục tập 2

Chương 25 đến chương 46
Lời bạt (Nguyễn Quảng Tâm)                                                       
Suy ngẫm khi đọc “Ngày long trời đêm lở đất” (Nguyễn Minh Cần) 

*/*/*

KHÚC DẠO ĐẦU

1. (PRELUDE)

Bạn đọc hỡi!
Bạn là ai?
Là người Bên Này hay Bên Ấy?
Bên Ấy hay Bên Này?
Mới ngày qua còn thoáng thấy Bên Này?
Sao hôm nay thoắt đã về Bên Ấy?
Bên Này - Bên Ấy bao xa
Hai bên rồi cũng chỉ là một bên!
Xin đừng phân cách rẽ chia
mà đau lòng người đi kẻ ở
Bể khổ trần gian đã không bến không bờ
lại càng bao la hút sâu thăm thẳm
Tội ác bọn Quỷ Thần vòi vọi
chồng chất đỉnh Muôn Năm!

Luật Nhân Quả bao trùm khắp thế gian
Ác Giả rồi Ác Báo!
Những gì trái phản với Tự Nhiên
dù bay có cố công vẽ tô xây đắp
thành đầu lâu Núi Tháp
rồi cũng tới ngày rã tan đổ sập!
Chỉ cần nỗi oan khốc của một người đàn bà
ngây thơ chân thật
cũng đủ góp phần vào tiêu tan cả Ác Nghiệp
của một Quỷ Vương Chí Linh Chí Thánh Chí Thần!
Chẳng có ai sống đời đời muôn năm!
Không tội ác nào được bóng tối bít bưng
mây mù che vĩnh viễn!

Vậy Nó là Ai?
Là Ai?
Mà ai chống Nó - Nó giết!
Ai yêu Nó - Nó giết!
ước mơ được hóa thân thành Nó
Nó cũng giết!
Giết! Giết! Giết!

Và ai đây?
Người đứng ra kể lại câu chuyện này?
Xin thưa cùng quý bạn… Ai?
Người ấy hẳn phải là người đã chết
Chết thật rồi
mới dám nói
Và Nói Thật!

Thời Gian Giải Ảo
Vô Thường Giải Ngộ
Có hai người đàn bà
Mai Lệ Uyên và Phan Thùy Dương
Chị em kết nghĩa
Tên tuổi họ đã được ghi vào Sổ Siêu Thoát
Một lần cuối trước khi đi vào Cõi Vĩnh Hằng
Họ cùng nhau trở lại Bên Này
Tìm về chốn quê hương
Gặp lại cha mẹ, người thân…
Dẫu chết rồi họ vẫn là Con Người
Còn Con Người hơn Con Người nữa!

Khi kể lại cho bạn đọc nghe
“NGÀY LONG TRỜI ĐÊM LỞ ĐẤT”
Họ cũng là Sóng là Hạt
Là Không - Thời Gian nhiều chiều
Hãy lắng nghe!
Chuyện Bên Này - Bên Ấy Chuyện Bên Ấy - Bên Này
Và khi… cần thiết
Bạn biết không?
Thượng Đế cũng đứng ra
Kể thay cho Họ?

Còn tác giả?
Tôi ư?
Tôi chỉ là… Vô Ngã.

*/*/*/*/*

CHƯƠNG 1
TỪ BÊN ẤY SANG BÊN NÀY. TRÊN ĐƯỜNG VỀ HAI CHỊ EM GẶP MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ LẠ

- Ta đi đâu bây giờ, chị Uyên ơi?

Tiếng ai cất lên nghe vừa quen vừa lạ. Rõ ràng cô em Thùy Dương vẫn ở bên cạnh Lệ Uyên, bước đi nghiêng ngả làm cho cả hai liêu xiêu như cùng trượt trên băng.

Lệ Uyên nói mà cứ ngỡ như ai nói:

- Hay là chị em mình lại trở về chỗ cũ thôi?

- Chỗ cũ là chỗ nào hở chị?

- Chỗ cũ….

Cả hai cùng dừng lại nhìn nhau. Họ vẫn nhận ra nhau với hai khuôn mặt mang hai tên khác nhau. Chỉ có cái Bể Khổ làm bằng nước mắt của nhân loại chúng sinh bao quanh Khối Cầu lớn - giọt lệ đau vẫn đi mãi đường vòng cô đơn trong Vũ trụ… Họ cảm thấy những giọt lệ từ mắt mình trào ra, rơi xuống cũng có hình dáng như thế.

Lệ Uyên cầm tay Thùy Dương cố hình dung ra nhịp đồng hồ kỳ lạ thời gian nào chị đã lắng nghe ở trong cơ thể mình, các con mình và cả ở một vì sao xanh phía chân trời? Có lẽ Cái Chết cũng chỉ là tên gọi mà cuối cùng mỗi một con người, ai rồi cũng được nhận danh cho chính mình ở một thời khắc tính đếm bằng KHÔNG (0) và trước đó là vô thủy, sau đó là vô chung?

Thùy Dương đặt một bàn tay lên trán, cau mày hỏi:

- Chị có nhớ chúng ta vừa từ chỗ nào ra tới đây không?

- Không.

- Chúng ta vừa từ biệt một người nào?

- Ai nhỉ? Ngoài chị với em ra còn có ai đâu?

- Lạ thật. Em hỏi thật chị nhé, chị có nhìn thấy em nữa không?

- Em nói gì nghe đến buồn cười. Này, chị Uyên mô tả em Thùy Dương của chị. Em đứng cao hơn chị gần nửa cái đầu, cặp lông mày nhíu lại, hàm răng vừa hé ra rất đều và một lọn tóc thả xuống vầng trán mà em mới đưa tay vuốt lên. Đúng chưa? À quên, lại còn một vết sẹo nữa nhỏ vừa bằng cánh hoa nhài bên má… Phải tinh mắt mới quan sát được…

- Cái sẹo đó là món quà tặng của mụ vợ lão Hướn-Mộ-Đức-cắt-cu. Mụ nằm đè lên người em, cắn vào má em… Thùy Dương bật cười.

- Em vẫn trông rõ chị chứ?

- Thì chị vẫn thế. Nhưng mà… lạ thật. Hình như em quên hết mọi thứ. Em đang quên, đang quên…

- Quên sao em lại nhắc tới mụ vợ lão Hướn-Mộ-Đức-cắt-cu?

- Vợ lão Hướn-Mộ-Đức-cắt-cu nào? Vớ vẩn!

- Chị thấy mình như đang rơi xuống một cái vực sâu nào, lại thấy mình đang bay lên cao, cao cao… Một nơi nào đó… Thùy Dương hãy nắm tay chị, đừng buông ra… Chị cũng đang quên đây. Con người không thể quên được bản thân nó; đó chính là nỗi đau khổ lớn nhất. Nhưng tất cả rồi sẽ đi qua, chìm vào quên lãng. Phải chăng lại là điều may mắn cho chúng ta?

Đột nhiên, trước mắt họ từ xa hiện ra một đốm sáng đỏ. Đốm sáng chuyển dịch dần về phía họ mỗi lúc một gần. Rồi loé cháy lên thành ngọn đuốc hồng. Ngọn đuốc thẳng đứng, cao lên, chập chờn theo một vũ điệu xưa vùng rừng núi. Hai chị em sửng sốt đứng nép vào nhau, cảm thấy lạ hơn là sợ. Ngọn đuốc tới gần, lững đững trước mắt họ.

“Con ơi! Con ở đâu rồi? Mẹ đây… Mẹ của con… Mẹ thương nhớ con… Sao người ta nỡ bắt con tôi mang đi! Nó có tội tình chi… Hãy trả con cho tôi!”…

Tiếng than khóc, gào la của ai đang rền vang bên tai họ?

- Lệ Uyên ơi - Thùy Dương nói - Chị có trông thấy và nghe cái gì không?

- Một đuốc lửa… Ma trơi! Kìa!

Lệ Uyên trả lời, lạc hẳn giọng, giơ tay chỉ.

- Không phải ma trơi! Một con người.

- Một người ư?

- Một người đàn bà…. như chúng ta!

Đuốc lửa vừa đi qua, bỗng nhiên dừng lại. Sắc đỏ của ánh lửa lúc sậm lại, khi bợt đi tựa hồ theo nhịp thở của một sinh linh thoi thóp, run rẩy. Rồi, với cử động của một hình nhân, đuốc lửa có vẻ như muốn mời gọi hai chị em hãy tới gần…

- Các chị ơi! Lại đây!

Có tiếng người kêu. Bàn tay ai đang giơ lên vẫy vẫy kìa? Hai chị em ngơ ngẩn nhìn nhau. Lệ Uyên còn phân vân lưỡng lự không biết có nên lại gần đuốc-lửa-người hay không, Thùy Dương đã nắm tay chị lôi đi.

- Chào các chị!

Đuốc lửa rơi rụng, tàn dần… Chỉ còn một đốm lửa đỏ hiu hắt, khi tắt khi sáng. Và kìa, một người đàn bà hiện ra như đứng trong mây khói nhìn hai chị em.

- Chào hai chị!

Lệ Uyên và Thùy Dương lúng túng không biết nên trả lời, xưng hô như thế nào cho phải lẽ bởi người đàn bà này tuổi chỉ vào khoảng hai mươi, hăm mốt? Cô? Em? Chị? Vậy mà điều lạ lùng là cả hai đều linh nghiệm thấy phái yếu này ra đời ở Bên Ấy trước mình chắc đã lâu, lâu lắm… May mà họ còn nhớ ra cách đáp lễ tiện lợi nhất mà các vị thầy chùa vẫn thường làm khi giao tiếp là cúi đầu, chắp hai tay lại, khẽ nhếch miệng…

Người đàn bà có vẻ ngỡ ngàng, sợ sệt. Nàng nói giọng phương Bắc:

- Các chị sang đây đã lâu chưa?

- ?!…

- Được bao lâu rồi?

- Bọn này mới sang… Thế còn đằng ấy sang đây từ khi nào, đã bao lâu?

- Không, không biết.

Hai chị em ngạc nhiên. Có phải một người điên đang đứng trước mặt họ? Người đàn bà hình như hiểu ý, khẽ cười, cười không thành tiếng, từ khoé miệng một vệt ánh sáng lạ loé ra, thắp sáng cả khuôn mặt hiền hậu, thật thà, buồn đau khiến chẳng ai có thể hoài nghi về lời ăn tiếng nói của mình.

Lệ Uyên nói:

- Chúng ta có thể ngồi xuống đây trò chuyện được không? Người đàn bà đứng ngây ra.

- Tôi không ngồi xuống được nữa.

- Sao vậy?

- Tôi đi. Đi thành thói quen rồi. Từ lúc ở Bên Ấy sang tới Bên Này là tôi đi. Lúc nào tôi cũng đi. Không có ngồi. Cũng chẳng nằm. Đi suốt bao năm. Lúc nào không đi thì đứng.

- Sao lại thế?

- Tôi đi tìm con tôi.

- Cháu là trai hay gái?

- Trai.

- Cháu tên gì?

- Không biết.

- Nó đang ở Bên Này à?

- Không biết.

- Ủa? Thế thì… Lúc cô sang Bên Này nó đang ở đâu?

- Không biết.

- Như vậy nghĩa là làm sao?

- Người ta bắt nó mang đi khi nó mới hơn hai tuổi. Tôi đi tìm khắp nơi từ lúc còn Bên Ấy, có lẽ nó đang ở Bên Này…? Tôi đi tìm….

- Cô không thể ngồi xuống đây được một lát sao? Ai lại đứng như thế này. Ngồi xuống đi!

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử

free counters

un compteur pour votre site