lịch sử việt nam
Xin mời Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử trên Facebook
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50
Trần Thế Nhân
Tiểu thuyết Tập 1
Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam
09-2010
MỤC LỤC
Mục lục tập 1
Lời giới thiệu của Khối 8406
Lời Nhà xuất bản Tổ hợp Miền Đông Hoa Kỳ
Khúc dạo đầu
Chương 01 đến chương 24
Mục lục tập 2
Chương 25 đến chương 46
Lời bạt (Nguyễn Quảng Tâm)
Suy ngẫm khi đọc “Ngày long trời đêm lở đất” (Nguyễn Minh Cần)
*/*/*
Người đàn bà đã ra sức, quyết tâm hoàn thành cái bài diễn tập khó khăn này. Ba mươi lần! Đúng ba mươi lần. Lỗi tại Cây chuối đâu phải tại người! Thằng địa chủ Q. liệu cái thần hồn, chờ ít hôm nữa…
Lệ Uyên ngây người đứng xem cảnh tượng kỳ lạ. Cho tới khi hai người đàn bà rời khỏi hai cây chuối và đám người ngồi ở góc sân cùng đi với Rễ Cái theo lệnh của ông Đội ra trụ sở Uỷ ban cũ để họp bàn… chị mới sực tỉnh. Hoá ra nãy giờ chị đứng đây có một mình? Thùy Dương đâu? Ả đã siêu thoát trước rồi chăng? Cảm giác đơn độc bơ vơ khiến Lệ Uyên lo lắng, hốt hoảng.
Kìa! Ả vừa xuất hiện. Thong thả bước từ trong ngõ, tay cầm một bông hoa dâm bụt đặt trên cặp môi hơi dẩu ra rất chi là điệu nghệ…
- Em đi đâu từ nãy giờ, sao lại để chị một mình đứng ở đây?
- Làm gì mà chị Hai cuống lên thế? Em vừa từ trong nhà kia ra.
Ả giơ tay chỉ một ngôi nhà nửa lợp ngói nửa lợp tranh, trước sân lố nhố đám người phần lớn là đàn bà, trẻ con.
- Em xem cái gì trong đó?
- Cũng như ở đây thôi. Có điều trong đó sôi động hơn, dữ dội hơn. Ở đây hai mụ đàn bà cứ vỗ đít nhảy đành đạch trước hai cây chuối trông chán chết, em thấy mà! Ở trong kia hai gã đàn ông giậm chân gầm gừ, la hét, lúc thì xỉa đầu mũi ngón tay, khi thì vung nắm đấm….
- Thì có khác gì ở đây?
- Khác chứ! Họ tập đấu tố trước… hai cây cột nhà!
- Hai cây cột?
- Ừ hai cây cột nhà. Cây cột nhà mới hay chứ. Cây cột ở trong nhà nó mới biết nhiều chuyện gia đình xã hội.
Cây chuối ngoài vườn thì chỉ nghe có gió thổi, chim hót, giun dế rĩ rền… Chị quên lời các cụ xưa à? Không biết thì dựa cột mà nghe. Nghe không phải là nghe người ta nói đâu mà là nghe cây cột nói. Cây cột biết đủ mọi chuyện thế gian…
- À ra vậy. Chịu em thôi, Thùy Dương ơi, hoá ra em khôn mảnh, bỏ chị đứng đây một mình, đi xem cái nơi vui hơn, hay hơn. Em phải xin lỗi chị đi.
- Chị tha lỗi cho em…
Thùy Dương choàng hai tay ôm lấy chị Hai. Họ nghẹn ngào những gì chẳng thành lời. Cười như trẻ thơ. Tiếng cười tan trong gió, chạm vào những nụ hoa đào còn ngậm kín trên cành, dù Xuân chưa tới đã mấp máy môi, rạo rực…
- Chúng ta vừa xem cái gì nhỉ, em biết không?
- Ca kịch Bắc Kinh đấy chị ạ.
- Chị cũng ngờ ngợ…
- Ông chồng yêu quý của em có lần bảo Bác Mao viết kịch bản. Nhà Hát tuồng Thiên An Môn diễn trước, rồi đưa sang Ba Đình Hà Nội… Ta cứ thế mà làm theo Tàu… Văn nghệ Quần chúng phục vụ Công Nông Binh. Gió Đông thổi bạt Gió Tây. Gió Bắc đè lên Gió Nam. Gió Đen, Gió Đỏ, Gió Vàng, Gió Xanh… loạn xạ thổi vào nhau.
- Em của chị giỏi thật. Cái gì cũng biết.
Họ đang đi trên đất Nga Lĩnh.
Từ trên cây xoan sát ngay bên đường đang phát đi lời kêu gọi và hô hào của Đội Cải cách. Một người ngồi dạng háng trên cành cây, tay cầm cái loa sắt tây, mồm áp sát vừa đọc vừa la theo lời nhắc của người ngồi bên, tay cầm mảnh giấy có ghi sẵn những dòng chữ…
“Đồng bào, đồng chí chú ý!
Hai giờ chiều nay xin kính mời tất cả bà con chúng ta, bần cố nông và trung nông lớp dưới, không kể trung nông cứng và phú nông trẻ già lớn bé đều tập trung trước trụ sở Uỷ ban cũ theo tổ chức đoàn thể. Sau đó sẽ kéo quân về sân vận động, cùng bà con Nga Bạch, Nga Thủy, Nga Thanh, Nga Liên, Nga Phú… phối hợp cùng lúc hai chiến tuyến, hai đấu trường… để tham gia đấu tranh, đấu gục hai tên địa chủ phản động, Việt gian bán nước, tay sai của đế quốc, hai thằng cường hào ác bá, hai con rắn độc Mai Duy Vỹ và Trần Vĩnh Quyền.
Hôm nay là 27 tháng Chạp năm Ất Vị 1955. Đội sẽ tuyên án tử hình, xử bắn ngay tại chỗ hai tên này để bà con đồng chí ta ăn một cái tết Nguyên Đán thật phấn khởi vui vẻ! A lố! A lồ!
Lệ Uyên giật mình. Mai Duy Vỹ. Trần Vĩnh Quyền. Tên cha mình, tên bạn của cha mình… cả hai người vừa được nhắc đến trên loa phát thanh!
- Như vậy là thế nào nhỉ, Thùy Dương… Cha của chị và ông Quyền đã chết rồi kia mà. Sao bây giờ lại còn đưa ra xử bắn nữa?
- Có thể người ta giết lần thứ hai…
- Ơ hay!
- Đã giết một lần rồi nhưng người bị giết sống lại, thì người ta phải giết lần thứ hai, chứ còn sao nữa!
- Nếu vậy thì… làm thế nào bây giờ? Chị em mình phải đi nhanh lên, đến chỗ sân vận động, đấu trường… may ra có thể thấy được cha chị… Ối cha ơi! Cha kính yêu của con! Bố Mai Duy Vỹ… Bao năm rồi xa khuất, con chỉ mơ ước được thấy lại cha một lần. Một lần duy nhất mà thôi!
Hai chị em cầm tay nhau cùng chạy. Phải tới ngay đấu trường may ra còn kịp. Nhưng khốn nỗi bàn chân họ không sao nhích lên được mà bước chứ chưa nói đến chạy. Lực hút nào quái lạ từ dưới lên níu chặt, đúc kết hai ống chân họ lại, bê tông hoá… Những mái lều tranh, hàng cau và con đường trước mặt cũng mờ dần, mờ dần. Hơi gió ngừng thở trên ngọn cỏ, lá cây… Những con chim sẻ đang cãi vã trò chuyện cũng bảo nhau lặng im.
Đột nhiên, từ trên nền da trời bầm tím trước mắt họ hiện lên những quầng sáng đỏ; những tia lửa bắn tung toé đuổi theo nhau thành hình vòng cung. Cảnh tượng xem ra có phần hứng khởi bởi tiếng reo hò, vỗ tay từ đâu đó rộ lên, chen lẫn tiếng sóng biển ì ầm vọng vào ngoài cánh đồng cói. Nhưng những tiếng nổ cách quãng tiếp theo dẫu không to lắm, vẫn làm hai chị em giật mình kinh hãi, đến nỗi họ phải nắm tay nhau để khỏi đổ vào nhau mà sụm xuống… Những tiếng nổ khiến bất cứ ai ở Bên Ấy hay ở Bên Này, nghe thấy cũng thất kinh hết hồn.
Thùy Dương nhẩm tính:
- Sáu phát… tất cả chị ạ.
Lệ Uyên cũng vừa đếm xong:
- Ừ. Sáu phát súng trường.
Lại thêm hai tiếng nổ tiếp. Nhẹ hơn nhưng rất rõ. Rồi im lặng.
Đất trời đang từ từ nứt làm đôi. Răng rắc. Rào rạo…
Lệ Uyên bỗng giơ hai tay lên ôm lấy đầu:
- Ôi! cái đầu tôi sao lại như thế này?
Thùy Dương cũng kêu lên:
- Chị ơi! Chị làm sao thế?
Lệ Uyên lảo đảo, toàn thân ngã vào vòng tay Thùy Dương.
- Có phải đầu chị toác vỡ ra làm hai rồi phải không em?
Thùy Dương cố gỡ bàn tay chị, những ngón tay co quắp… Ả trố mắt nhìn vào mái tóc đen dày quen thuộc, có những sợi quăn hơi cứng vòng xuống vầng trán sáng… Không có dấu vết gì tỏ ra là cái trôốc của chị Hai nứt làm đôi cả. Có lẽ là cơn đau đột biến của phụ nữ thôi. Ả cũng đã từng có những cơn đau như thế.
Hai chị em cùng ngã xuống bên đường.
Đất trời tối đen. Cái màu đen pha chì đun chảy ra từ đâu, khi nào, bây giờ kết đúc lại thành một khối vô hình vô tận. Lỗ tai người bị nút kín. Mắt dù cố mở to vẫn không thấy gì cả. Cơn sợ hãi như luồng điện giật, còng khoá cả thân mình, đau đớn, tê dại… bất động. Mà đâu chỉ hình hài họ, cả Trái Đất, Vũ trụ cũng bị còng khoá lại!
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50
Việt-Nam Sử-Lược Tân-Biên_Lịch-Sử Việt-Nam
Bài Viết Tin-Tức Thời-Sự Mới Nhất có liên quan đến Lịch-sử Việt- Nam và Lich su viet nam
***
Điện-Ảnh - Thơ Văn - Sáng-Tác - Hồi-Ký - Triết-Học - Truyện
________
- Giới-Thiệu Các Web, Blog Mới - Trúc-Lâm Yên-Tử