lịch sử việt nam
Xin mời Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử trên Facebook
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50
Trần Thế Nhân
Tiểu thuyết Tập 1
Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam
09-2010
MỤC LỤC
Mục lục tập 1
Lời giới thiệu của Khối 8406
Lời Nhà xuất bản Tổ hợp Miền Đông Hoa Kỳ
Khúc dạo đầu
Chương 01 đến chương 24
Mục lục tập 2
Chương 25 đến chương 46
Lời bạt (Nguyễn Quảng Tâm)
Suy ngẫm khi đọc “Ngày long trời đêm lở đất” (Nguyễn Minh Cần)
*/*/*
CHƯƠNG 3
CHUYỆN KỂ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ
KHÔNG TÊN BỞI VÌ NGƯỜI TA GIẤU KÍN
TÊN TUỔI CỦA NÀNG
Cũng chỉ vì cái đêm trăng ấy….
Người cung nữ kể.
Buổi chiều tháng Tám, năm con Rồng Nhâm… sau Trung Thu, trời đổ mưa. Cơn mưa rừng xối xả làm những con suối ngập nước, không thể lội qua được; lại thêm đường rừng đất nhão dính bám vào xe làm đoàn ngự giá không sao đi tiếp… Lệnh trên truyền xuống cho chúng tôi biết đêm nay Hoàng Thượng và đoàn ngự giá sẽ ở lại rừng, sáng mai mới trở về Kinh Đô.
Trong người tôi tự nhiên nôn nao một cảm giác lạ lùng. Có điều gì đây mách bảo rằng đời mình sắp có một biến động chẳng rõ là buồn hay vui, lành hay dữ? Tôi phấp phỏng sợ lo….
Năm con Rồng này tính theo tuổi bà mụ tôi đã 19. Nếu không vì ông dượng tôi, quan Tham Tri Bộ Hình, tiến cử cháu mình vào cung, có khi tôi là vợ của chàng rồi, đã bế ẵm trong tay đứa con yêu quý… Chắc chàng oán giận tôi lắm, cho rằng tôi đã khinh thị chàng, một chân tú tài, thầy đồ dạy con trẻ trường làng đi đánh đổi mối tình thôn dã để được bén hơi Rồng, ôm ấp mộng Quân Vương! Ôi chao! Thật oan cho thiếp quá chàng ơi! Giả sử chàng không phải là chân tú tài đi nữa, mà chỉ là anh nông phu cày ruộng thôi, thì thiếp đây cũng sẽ vui vẻ bế con, đưa cơm ra cho chàng tận ngoài ruộng… Bên thảm lúa vàng, chàng nghỉ buổi gặt trưa, ngồi rít điếu cày nhả khói thuốc lào thả hồn say lên mây trong khi con chúng ta bi bô chuyện, thiếp cũng đã thấy đời sướng vui mãn nguyện lắm rồi. Còn hơn là sống cái kiếp đi đày, ở tù nơi cung cấm thâm nghiêm đã ba năm rồi mà đến cái vảy Rồng cũng chưa được chạm tới, một thoáng hơi Rồng cũng chưa được hít hà. Nói thầm than vụng, gởi gió nhờ mây đưa về chốn làng quê yêu dấu, chỉ nơm nớp sợ đao phủ cung đình, sấm sét Thiên Tử cao xanh biết mà giáng bổ xuống đầu đen vô tội khốn khổ này!
Đêm…
Sau khi cắt cơn mưa, cả rừng cây tắm gội xong, người cùng vạn vật như hồi tỉnh lại trong hơi khí mát tươi của đất trời. Đã lâu lắm tôi mới được đứng ngâm chân dưới một con suối như thế này. Đang cúi mình, lấy tay vốc nước rửa mặt, bắt chợt ngẩng đầu lên tôi nhìn thấy Trăng. Hay Trăng nhìn thấy tôi? Vầng trăng mười sáu tròn to đến nỗi tôi phân vân đời mình rồi có tròn to như vậy không hay là… Và kìa, Trăng lỏn lẻn đậu trên cành thông. Trăng nhìn tôi như mỉm một nụ cười ý nhị, thầm kín.
Tôi đứng sững. Bỗng nhiên có tiếng gọi tên tôi đằng sau lưng. Quay lại nhìn, tôi nhận ra quan Thượng Thư Bộ Hình. Ngài bảo, tối nay vào giờ Tuất, sau lúc bãi triều, tôi được lên gặp Hoàng Thượng. Thoạt nghe, tôi giật mình hoảng sợ hơn là vui mừng. Trái tim trong lồng ngực đập mạnh đến nỗi choáng người, tôi phải trấn tĩnh để lấy lại cân bằng. Thật thà ngây dại, tôi run run thưa với quan Thượng Thư rằng tôi phải chuẩn bị những gì đây, sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ gì, xin Ngài chỉ giáo cho. Ngài nheo mắt cười tinh quái và đểu giả (không hiểu sao tôi cảm nhận như vậy, mình đâu dám xúc phạm tới ai?) bảo rằng, khỏi phải chuẩn bị cái gì hết, ngoài tấm thân ngọc ngà trinh trắng sẵn có, Thị cứ một mình tay không theo ta tới nơi Thiên Tử ngự. Lẽ ra nếu ở dưới Kinh Đô, bọn thị vệ sẽ đặt tôi lên kiệu mà khiêng đi; nhưng hoàn cảnh đặc biệt nơi rừng xanh sơn cước này, tôi phải tự mình đi bộ tới cùng với sự kèm cặp của Ngài… Ngài dặn thêm, nếu không tắm được nước thơm nấu bằng hoa và thảo dược quý, thì thôi tạm thời về tắm nước suối trong. Và rất nên, cầm trên tay hoặc cài vào mái tóc một nhành hoa huệ, thứ hoa Hoàng Thượng rất mê, nhưng thôi ở chốn rừng núi này khó tìm ra hoa huệ, ta thay vào một đoá phong lan, thứ lan rừng mà Hoàng Thượng cũng đặc biệt yêu thích. Quan Thái Giám sẽ sai người đưa tới cho tôi nhành phong lan đó.
Dặn dò xong, Ngài bụm miệng cười. Cười trong mồm, găm lại không thành tiếng. Dáng người bè bè gân guốc của Ngài đã khuất sau lùm cây rồi mà ánh mắt dâm đểu còn móc cắm vào thân thể tôi. Tôi vừa căm ghét vừa ghê sợ Ngài.
Trăng càng lên cao càng sáng. Trăng sáng đến nỗi tôi đâm ra hoảng sợ. Bước chân mình vừa giẫm phải một cành cây khô nằm ngáng lối đi; tiếng gẫy của thân gỗ mục đè lên lá khô như tiếng tim mình nát vỡ dưới chân?
Ngôi nhà Hoàng Thượng nghỉ tạm qua đêm là nhà quan Tri Châu ở vùng này. Lính thị vệ canh gác từ trong ra đến ngoài hết sức cẩn mật.
Thiên Tử đang ngồi bên một cái bàn đặt cạnh cửa sổ. Ly rượu Mao Đài vừa cạn, Người tự mình nghiêng bình rót thêm một ly nữa. Ngọn nến rưng rưng cháy. Cây bút lông gác trên nghiên mực cạnh bên tờ giấy hoa tiên có mấy dòng thơ chữ Hán đang thảo dở chừng. Hoàng Thượng mặc bộ quần áo dân dã may bằng lụa tơ tằm của Thiên Triều.
Thấy tôi vào, Người vẫn tự nhiên điếu thuốc Cẩm Lệ ngậm mồm, nhả khói rồi quay đầu lại nhìn, thần trí lâng lâng…
Năm ấy Người đã 66 xuân. Mới trông ai cũng tưởng Người còn già hơn số tuổi bởi tóc râu đã bạc trắng hết. Tuy nhiên, để bù lại, đôi mắt sáng vầng trán cao của Người không chỉ gây ấn tượng kính phục mà còn có sức lôi cuốn hấp dẫn đặc biệt; lại thêm điệu cười sảng khoái hiền hoà như xoá sạch đi dấu vết già nua và sự ngăn cách lứa tuổi con người. Ai cũng mơ có được một người cha như thế và sẵn sàng đi theo, hiến dâng tất cả vì Người, cho dân, cho nước…
Thấy tôi cúi đầu, quỳ xuống lạy, Thiên Tử nói khẽ: Miễn lễ!
Đoạn Người giơ tay chỉ một cái ghế bảo tôi ngồi. Khoảng cách giữa tôi và Hoàng Thượng áng chừng vừa bằng cái đòn gánh.
Tôi ước lượng thế bởi từ thời thơ ấu, tôi thường nghe mẹ tôi tính đo theo kiểu cách như vậy.
Hoàng Thượng hỏi thăm sức khoẻ tôi, quan tâm tỉ mỉ đến cả bữa ăn thường ngày của bọn cung nữ. Tăng khẩu phần rau củ quả lên là đúng, Người nói, nhưng cắt giảm bớt cá thịt đi, lại còn nhét đầy thêm những rau muống, cà pháo, mắm ruốc, chao ớt là không nên. Ăn mặn quá hại gan thận, lại ảnh hưởng tới tim mạch, nước da… Người sẽ nhắc bên Bộ Lại, kiểm tra chặt chẽ công việc của các quan thái giám, ngự y về việc này.
Sáu năm trước, Triều đình đã xử chém ngang lưng một viên quan tổng kho. Dẫu y là công thần, đã từng theo gót chân Thiên Tử xông pha nơi lam chướng ngàn trùng, vào ra trong máu lửa, tên khuyển nho đầy tớ hoang dâm vô độ này đã biển thủ công quỹ và xài phí tài sản vương quốc để cung phụng tiệc cưới xa hoa của hắn….
Xử chém tên quan này không chỉ treo một tấm gương nhật nguyệt trên xứ sở Lư Giang mà còn vằng vặc trên toàn cõi An Nam vương quốc để tất cả quan dân, những ai đang có ý đồ nuôi sâu bọ tham nhũng trong máu mình hãy trông đó mà tu sửa nhân cách.
Người hỏi thăm sức khoẻ của cha mẹ tôi. Nghe nói song thân tôi không được khoẻ, nhà neo đơn vắng bóng, từ khi con gái lên Triều đình để phụng sự quốc gia, hoàn cảnh lại còn khó khăn hơn; Người xúc động bảo, Triều đình sẽ sắc phong cho ông bà tấm bằng tưởng thưởng lòng trung với dân, hiếu với nước và công lao đóng góp; còn hơn thế, quan tri huyện bản địa sẽ thừa lệnh, ưu tiên cấp đất ruộng cho gia đình tôi một mẫu thâm canh hai vụ có xác nhận sổ vàng, còn riêng phần tôi sẽ được cấp hai mẫu, dự phòng trường hợp tuổi già, lúc không còn phụng sự ở Triều đình được nữa.
Tôi cúi đầu, quỳ xuống lạy tạ ơn mưa móc của Thiên Tử.
Người khẽ nhắc lại một lần nữa “miễn lễ” và cho phép tôi được tự nhiên hơn.
Tôi rưng rưng nhìn Hoàng Thượng, lệ ứ đầy tròng mắt. Nhiều lần nghe thiên hạ nói, có người chỉ mới được tin mình sắp đi gặp Thiên Tử, vậy thôi mà đã nghẹn ngào khóc nấc lên rồi, tôi hơi lấy làm lạ. Bây giờ thì đúng là tôi muốn khóc thật.
Tôi rụt rè hỏi thăm sức khoẻ của Hoàng Thượng. Mắt Rồng sáng lên. Người cười sảng khoái, hai tay giang rộng trước mặt. “Tốt! Tốt! Vẫn như thanh niên, còn đang trai…” Cái lối vui đùa, tự nhiên, suồng sã của Người làm tôi vui lây bởi sự gần gũi hiếm thấy xưa nay. Các bậc cha mẹ, ông bà làng quê tôi chẳng mấy ai có được dáng vẻ tự nhiên, giản dị như thế. Ngoài trời lúc bấy giờ hình như trăng sáng lắm. Trăng sáng đến mức độ cả rừng cây đang thiếp ngủ bỗng bừng thức dậy. Cơn gió mát nổi lên, xào xạc lay động cành cây ngọn lá, lộp bộp rơi xuống những giọt mưa còn đọng lúc ban chiều… Một con dế cất tiếng gáy tỉ tê. Một đôi rắn bò đi nghe như tiếng giải lụa kéo trên lá khô. Có con chim gì bay qua gần cửa sổ như chiếc lá đen chập choạng rồi vụt biến. Đàn nai rừng đạp giẫm trên lá vàng khô, ngơ ngác theo nhau xuống suối tìm nước. Chúng đang nhảy một điệu vũ động tình, giao phối mà chỉ giác quan của người vùng sơn cước mới cảm nhận ra được. Nhưng rồi tất cả những âm thanh rừng đêm ấy đột nhiên lặng dần, lặng dần. Chỉ còn tiếng suối tuôn róc rách, nỉ non…
Ngọn nến đã nhỏ đến giọt lệ cuối cùng. Tôi định thắp ngọn nến khác. Hoàng Thượng như chợt tỉnh nói: “Thôi mà, khỏi cần thắp nến. Trăng sáng đến thế mà nãy giờ không tắt nến đi, đúng là có lỗi với chị Hằng”. Người cười. Tiếng cười nghe trầm ấm ung dung.
Quả thật, lúc bấy giờ trăng sáng lắm. Trăng sáng đến nỗi tôi có cảm giác trong đời mình chưa thấy đêm nào trăng sáng như thế. Đầu óc tôi trong suốt. Toàn thân rạo rực. Ngực nặng căng. Đầu vú kích thích. Khó thở…
Hoàng Thượng cất giọng trìu mến hỏi tôi: Khanh có nghe tiếng suối chảy không? Tôi dạ, thưa rằng có. Người chậm rãi nói như để cho mình mình nghe. “Tiếng suối róc rách như tiếng trẻ thơ đùa, nỉ non như lời thiếu phụ than. Chị Hằng suốt đêm không ngủ đắm say nhìn thế giới kỳ diệu xinh tươi. Riêng Trẫm không ngủ được…”.
Người đưa mắt nhìn tôi dò ý. Tôi khép nép chắp hai tay lại đặt trên đầu gối, tránh nhìn ánh mắt của Đấng Tối Cao, dù biết rằng cái nhìn đó đang ngự trị, chiếm lĩnh cả thể xác tâm hồn tôi. Kính lạy Thiên Tử! Xin Người xót thương con, thân phận nhỏ nhoi, hèn mọn…
Thiên Tử vẫn miên man dòng suy tư:
- Lòng Trẫm nặng một nỗi thương đau. Khanh có biết chăng? Trẫm thương những con dân cơm chưa đủ no, áo chưa đủ ấm, bầy trẻ lớn lên chưa được cắp sách tới trường… Đất nước ngàn năm loạn lạc chinh chiến; may Trời cho còn lại được ít ngày thái bình yên vui… Vậy mà nay ngoại bang quay trở lại xâm chiếm, cắt chia. Chiến tranh lại tiếp nối chiến tranh. Nghe tiếng suối khóc, lắng tiếng gió than, lòng Trẫm càng não nề xót xa. Trăng càng sáng, nước non xinh đẹp càng tang thương, lòng Trẫm càng nặng nỗi lo cho dân, chua xót niềm đau cho xứ sở. Trẫm làm sao nhắm mắt ngủ yên?
Tôi nhìn Hoàng Thượng lòng rưng rưng, cảm kích. Đúng như lời các quan trong Đại Nội nói: bốn ngàn năm từ thuở Hùng Vương dựng nước đến nay mới có được một vị vua hiền, Đấng Minh Quân thương dân yêu nước đến như vậy.
Đã bước sang giờ Hợi. Mình Rồng xem đã mệt mỏi, ủ ê… Hoàng Thượng bảo tôi trải nệm, treo màn để Người đi nằm.
Làm xong những việc Người sai bảo, tôi khép nép đứng, chắp tay cúi đầu xin phép Thiên Tử được cáo lui. Người nhìn tôi có chiều đắn đo. Bỗng nhiên, mắt Rồng sáng lên. Người bước tới bên cầm tay tôi ân cần nói:
“Khanh đừng về. Ở lại với Trẫm cho trọn đêm nay…”
Thoạt nghe, tôi hoảng sợ. Nhưng ánh mắt vui tươi, nụ cười đùa nghịch của Đấng Con Trời đã cuốn hút tôi, làm nhịp tim tôi êm đằm lại, dịu đi.
“Dẫu có là Thiên Tử đi nữa thì cũng chỉ là con người. Ta là con Dân, từ Dân mà ra…”. Người bước tới đứng sát trước tôi. “Nhìn xem nào… cũng tai, mắt, tay, chân… như mọi con người, có khác gì đâu…” Người dùng ngón tay trỏ chỉ vào mình bông đùa. “Không thừa ra cái nào, nỏ thiếu mất cái chi. Đúng không? Y như mọi anh đàn ông trên thế gian! Đêm nay Trẫm tạm bỏ ngai vàng với mũ triều thiên… Ngoài trời kia có trăng, trong nhà này có ái khanh. Ta với ái khanh nằm bên nhau, cùng say giấc mộng vàng…”
Tôi vẫn chưa hết sợ. Còn nhớ lời cố ngoại tôi dặn con cháu: “Trong phúc đà có họa, trong họa có khi lại mang phúc…” Tôi chưa biết nên ứng xử như thế nào, Thiên Tử đã áp sát người vào ngực, vào bụng tôi… Người choàng một tay ra sau lưng tôi kéo tôi lại phía giường….
“Cởi ra! Cởi hết ra! Nằm xuống…”
Người vừa nói vừa thở… Như đứa trẻ, tôi nhắm mắt lại mặc kệ cho người lớn muốn làm gì thì làm.
“Cởi ra! Cởi ra… Can chi mô mà xấu hổ”… Mà tôi xấu hổ thật. Tự mình cởi tháo ra trước mặt Đấng Con Trời, lồ lộ thân thể giống cái đàn bà còn hơn là xấu hổ, là vô lễ, bất kính nữa. Tôi nhắm mắt. Người tự tay sờ soạng cởi hàng khuy nút, tháo cái áo ra khỏi vai lưng tôi… Người dừng lại. Khẽ búng nhẹ vào hai đầu vú làm tôi giật nẩy, ưỡn người lên. Người cười khẽ. Rồi bập môi, ngoạm vào hai trái dừa tiên. Người vừa mút vừa bú. Tôi ưỡn quẫy người, vẫn còn sợ hơn là thích, vội mở mắt ra. Mái đầu bạc, chòm râu trắng đang trăn qua trở lại trên ngực, trên bụng tôi. Hai tay tôi vẫn nắm giữ đai lưng quần.
“Cởi ra! Cởi ra! Còn tiếc chi nữa mà chẳng mở ra. Nào…”
Tôi vẫn giữ chặt. Người nhìn tôi, ánh mắt không tỏ ra tức giận mà còn có vẻ thích thú. Tôi thấy yên tâm hơn. Đột nhiên, Người gục đầu xuống rồi hậc lên một tiếng. Tôi hoảng sợ, tưởng Người khóc nấc. Lầm! Hàm răng Người đã ngoạm lấy giải rút quần tôi, đầu nghiêng qua nghiêng lại cắn xé. Tôi vội buông tay, mặc Người tuỳ ý. Thật ra tôi cũng chẳng biết làm gì hơn, bởi theo thói quen ông bà cha mẹ dặn, giữa thời buổi loạn ly, giặc và quỷ đầy đường, dây rút quần con gái còn trinh là phải luôn bền chắc và buộc chặt…
Người dừng lại thở. Ánh mắt dịu sáng, suy tư. Có lẽ phải mở một đợt tấn công mới? Quyết đánh và quyết thắng! Y như rằng lần này quyết liệt hơn, vũ bão hơn. Mái đầu bạc, chòm râu trắng lại vục xuống, răng nghiến rứt… Đai lưng hình như đang nhão ra, nát thành sợi. Phựt! Tôi nghe rõ tiếng dây quần đứt tung kèm theo tiếng xé toạc một đoạn nửa gang tay cái váy thổ cẩm dệt, ngay phía dưới rốn trên bầu bụng… Người khẽ xuýt xoa. Tôi sợ Người long gẫy răng và nổi cơn thịnh nộ. Nhưng kìa, Người cười… Thắng lợi cuối cùng đã về ta! Có thế chứ!. Phải tiến công, tiến công. Dù có dừng lại rồi cũng để tấn công, tấn công!
Bây giờ thì món ăn ngon nhất của trần gian không thể nào cất kín; cái quý nhất của giống cái, cái lạ nhất của đàn bà, là Thế giới, là Vũ trụ của tôi đang bày ra trước mặt Thiên Tử. Người nhẹ nhàng kéo cái váy thổ cẩm của tôi, lôi từ từ ra khỏi hai ống chân ngà ngọc…
Người dừng lại ngắm… Nụ cười toả sáng cả gương mặt Rồng. Bây giờ thì tôi chờ đợi và hồi hộp. Hồi hộp đến tim muốn ngừng đập. Tôi mỉm cười, nhắm mắt lại… Bỗng nhiên một cảm giác nhồn nhột khắp người khiến tôi phải mở mắt ra. Thiên Tử đã trần truồng thành một con Rồng ôm quấn tấm thân trinh trắng của tôi. Người lè lưỡi liếm hai đầu vú, khẽ nghịch cắn hơi đau một chút rồi nhả ra, tụt đầu Rồng xuống, lè lưỡi tới tấp liếm vào Trái Cấm. Trời! Người liếm đi liếm lại rất lâu, rất trường kỳ… Tôi không chịu nổi, hấc một tiếng rồi ưỡn người lên. Người thích thú, cười khẽ.
Tôi lại nhắm mắt. Bây giờ thì, một con rắn dài từ Mình Rồng bò ra, tuồn sâu, chui thẳng vào con người tôi. Đau quá! Tôi hét lên! Tưởng chừng ngất đi. Người bật lên cười. Hí hí hí… Khẹc khẹc… Con rắn cứ làm theo kiểu của Thiên Triều chín lần cạn, một lần sâu… Cơn đau dịu dần…
Ngai vàng, cung đình trùm lên đè xuống. Luỹ tre làng quê tơi tả, mái tranh thôn dã cuốn bay.
…Đêm ấy tôi đã làm cho Hoàng Thượng mãn nguyện. Chính tôi cũng thấy mình hạnh phúc. Có lẽ Hoàng Thượng cũng cảm nhận được cái điều vỡ lòng trên trần gian: khi ân ái với người đàn bà thì bất luận kẻ đó là ai, có là Thiên Tử đi nữa cũng phải quyết tâm làm được cái việc, hoàn thành cái nhiệm vụ mà một anh đàn ông phải thực hiện. Còn nếu như không làm được thì túp lều tranh và cái cuốc cùn còn sáng giá hơn cung điện ngai vàng; chàng ngư phủ đực rựa lại nghễu nghện đứng trên vai đấng cao cả Hoàng Đế!
Hoàng Thượng đã căn bản làm được công việc đó. Dẫu chưa hoàn thành vượt mức, Người cũng đã giành được thắng lợi nhất định, không đến nỗi hổ thẹn với lời tự thú, tự khoe rằng mình vẫn còn xuân và đương trai…
Tỉnh dậy. Ngoài trời đầy trăng. Quanh mình tôi - một vũng trăng.
Cung nữ dừng lại. Người nàng bợt bạt, lởn vởn lớp màn che phủ mù sương. Hai chị em nhìn chỉ còn thấy tròng mắt lờ đờ nửa nhắm nửa mở và những giọt lệ trào rơi xuống. Máu! Máu...! Toàn là máu.
Thùy Dương nói:
- Nàng mệt lắm phải không? Nghỉ một lát đã…
Cung nữ gục đầu, tựa cằm trên gối, hai vai rung giật…. Nàng khóc không thành tiếng.
Lệ Uyên nói:
- Bạn thương yêu ơi! Bọn này chỉ mới mường tượng ra cái đầu ngôi Sao Chổi của câu chuyện, còn cái đuôi dài hàng triệu cây số nữa, chắc vậy. Xin nàng nghỉ lấy sức rồi kể tiếp… Có người đồng cảm với mình thì một biển khổ đau cũng có thể nghiêng đi, san bớt; dù chỉ cạn vơi một ly đời cay đắng vẫn dịu nhẹ cho ta nỗi khổ đau trong lòng. Thế rồi sau cái đêm hôm ấy đêm gì, Đấng Minh Quân của nàng, Đấng Chí Tôn của muôn dân có còn đoái hoài gì tới mảnh trăng giữa rừng không?
Người cung nữ ngẩng đầu, chớp chớp mắt. Hàng mi cong còn ướt lệ khác nào bờ cỏ đọng sương mai trong nắng xuân. Vẻ đẹp dịu hiền ngây thơ không chút làm điệu khiến người cùng giới cũng phải động lòng thương yêu.
Nàng ngập ngừng nói:
- Có nên kể tiếp nữa không hay là thôi…?
Hai chị em ngồi yên lặng. Nài ép người đàn bà này kể tiếp khác nào nghiền nát thêm trái tim đã tan vỡ… Nhưng nàng đã mỉm cười lượng thứ trước cõi lòng bè bạn, chị em… Lại tiếp nối câu chuyện bằng giọng nói của đàn bà phương Bắc, dẫu hơi xưa cũ nhưng rất dễ nghe…
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50
Việt-Nam Sử-Lược Tân-Biên_Lịch-Sử Việt-Nam
Bài Viết Tin-Tức Thời-Sự Mới Nhất có liên quan đến Lịch-sử Việt- Nam và Lich su viet nam
***
Điện-Ảnh - Thơ Văn - Sáng-Tác - Hồi-Ký - Triết-Học - Truyện
________
- Giới-Thiệu Các Web, Blog Mới - Trúc-Lâm Yên-Tử