lịch sử việt nam

Trang Chính

Bản Tin: (Blogs; Anh Ba Sàm; Cầu Nhật-Tân; Chu-Mộng-Long; Cu Làng Cát; Dân Làm Báo; Dân Oan Bùi-Hằng; Diễn-Đàn Công-Nhân; Diễn-Đàn Công-Nhân;Giang-Nam Lãng-Tử; Huỳnh-Ngọc-Chênh; Lê-Hiền-Đức; Lê-Nguyên-Hồng; Lê-Quốc-Quân; Mai-Xuân-Dũng; Người Buôn Gió; Phạm-Hoàng-Tùng;Phạm-Viết-Đào;Quê Choa VN)

Biển Cả Và Con Người:

Bưu-Hoa Việt-Nam:

Chết Bởi Trung Cộng:

Địa-Linh Nhân-Kiệt Của Việt-Nam:

Điện-Toán - Tin-Học:

Ebooks Hồi-Ký - Bút-Ký:

Hịch Tướng Sĩ:

Hình-Ảnh Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa

History Of Viet Nam

Hoàng-Sa Trường-Sa Là Của Việt- Nam:

Hồ-Sơ Chủ-Quyền Quốc-Gia Việt- Nam 

Hội Sử-Học Việt-Nam

Vietnam Human Rights - Human Rights Activist

Lá Thư Úc-Châu

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại:  

Lịch-Sử Việt-Nam Ngàn Xưa:

Ngàn Năm Thăng Long (1010 - 2010)

Nghĩa-Trang Quân-Đội Biên-Hòa

Nguyên-Tử Của Việt-Nam Và Quốc- Tế

Người Dân Khiếu-Kiện:

Phụ-Nữ, Gia-Đình, Và Cuộc Sống:

Quốc-Tế:

Sitemap:

Tiền-Tệ Việt-Nam:

Tin Nhắn, Tìm Thân-Nhân Mất-Tích, Mộ Tìm Thân-Nhân:

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam:

Thư-Tín:

Tòa Án Hình Sự Quốc Tế Về Việt-Nam và Trung Quốc:

Tưởng-Niệm 50 Năm 1963 - 2013 :

Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử - Donate:

Weblinks:

 

Cây có cội, nước có nguồn. Toàn dân Việt-Nam ngàn đời ghi nhớ ân đức Quốc Tổ Hùng Vương

Lịch Sử Việt Nam Cận Đại

Thư-Viện Bồ Đề Online_Thư-Viện Hoa Sen Online

nơi hội tụ của những tâm hồn trăn-trở về nhân-sinh quan và vũ-trụ quan

đồng thời xiển-dương Chánh Tín_bài trừ Mê-Tín Dị Đoan 

Xin mời Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử trên Facebook

 

lịch sử việt nam

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

Trần Thế Nhân

Tiểu thuyết Tập 1

Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam
09-2010

MỤC LỤC

Mục lục tập 1

Lời giới thiệu của Khối 8406                                       
Lời Nhà xuất bản Tổ hợp Miền Đông Hoa Kỳ                        
Khúc dạo đầu                                                                       
Chương 01 đến chương 24

Mục lục tập 2

Chương 25 đến chương 46
Lời bạt (Nguyễn Quảng Tâm)                                                       
Suy ngẫm khi đọc “Ngày long trời đêm lở đất” (Nguyễn Minh Cần) 

*/*/*

CHƯƠNG 20
MẸ CŨNG BỊ BẮT VÀ ĐƯA RA ĐẤU TỐ

Mẹ con đào đất chôn bà được mấy hôm thì ma xui quỷ ám thế nào chú Đông lại tới.

Sáng mai mới bảnh mắt chú dẫn một đoàn người đi vào sân. Mấy người cốt cán được Đội xâu chuỗi bắt rễ làm theo lệnh của ông Đội. Họ xô cửa sầm sầm, bước vào nhà, tháo ảnh ông nội trên bàn thờ xuống, đập vỡ kính, xé nát cả tấm hình…

“Đào tận gốc, trốc tận rễ”. Ông Đội nói. “Phải tiêu diệt đến cùng, xoá sạch các tàn tích của bọn địa chủ phong kiến phản động!”

Chú Đông đứng trước bàn thờ, giơ ngón tay trỏ lên, xỉa xói theo:

“Cái nòi giống bóc lột ăn bám ấy thì để ảnh lại làm cái chi, thờ cúng làm cái chó chi! Đốt ! Đốt hết!”

Chiều hôm sau mẹ cũng bị bắt.

Cái đêm hôm ấy… hai chị em con kinh hoàng đến không thể nhắm mắt được. Mấy đêm liền như thế. Bụng cồn cào, đói lả… Con chuột chạy nghe cũng sợ. Chim lợn kêu ngoài trời cũng thất kinh. Hai chị em hoảng hồn, ôm ghì lấy nhau.

Cũng may là tờ mờ sáng… bốn hôm sau đó mẹ được thả về.

Mẹ kể…

Thoạt tiên, chẳng hiểu vì sao họ để cho một lũ trẻ con tới hành hạ. Bắt mẹ quỳ xuống trước sân Uỷ ban… Đứa bẹo má, đứa gõ đầu, đứa túm tóc giật… Có một thằng, mẹ không nhớ rõ tên, con ai đó trong làng, lấy nhọ nồi bôi trẹt vẽ râu lên mặt mẹ. Một thằng nữa, táo tợn hơn, cởi quần ra, ngỏng chim đưa ra trước mặt mẹ, lấy tay búng búng rồi hỏi: con mẹ địa chủ, mi có muốn bú c… ặc cho tao không?

Hạch hoẹ chán, chúng lôi mẹ ra bụi tre gần đó, bắt quỳ xuống ổ kiến lửa rồi lấy dây thừng trói vào thân một cây tre. Kiến lửa rần rần bò lên khắp người, cắn khắp mặt mũi, mình mẩy chân tay. Hai đầu gối sưng. Người lên cơn sốt, tưởng hoá điên hoá dại. Bọn chúng vây quanh, vỗ tay cười.

Rất may, lúc ấy có anh Phận đi qua. Ngày trước, một dạo anh Phận đi ở cho nhà mình. Nhớ ơn thầy mẹ nuôi cơm, cho áo, không nỡ nhắm mắt quên đi những ngày được ông bà cứu mạng, anh ấy mới nghĩ ra kế để đuổi bọn trẻ con đi.

“Chúng bay ngu quá! Trói người mà trói không ra hồn! Làm ăn như thế hả...?” Anh Phận quát nạt, la to “Cút xéo tất cả đi! Để tao trói lại cho!”

Bọn trẻ ngơ ngác, anh lại càng làm căng. Chúng vừa tản ra, vừa đi vừa ngoái cổ lại nhìn.

Anh Phận gỡ từng nút dây thừng, tháo tung hết… rồi dẫn mẹ sang cây xoan cách một quãng gần đó, lại buộc mẹ vào… Anh trói sơ sơ, nới lỏng ra… rồi dặn mẹ: “Bà ơi, bà chịu khó quỳ ở đây một lúc, con đi báo cho Đội, rồi con dẫn bà về lại trụ sở… ”

Mẹ bảo, nếu không có anh Phận, mẹ đã chết từ buổi chiều hôm đó, vĩnh biệt các con rồi!

Mấy ông Đội cố ý vu cho mẹ tội phản quốc, chống Đảng. Họ mớm cho Cò Toe tố cáo vợ thằng Vỹ cất giấu trong nhà nhiều truyền đơn, bản đồ… Những thứ này là của Pháp giao cho Vỹ để khi nào Pháp nhảy dù, đổ bộ lên Nga Sơn thì vợ chồng Vỹ cứ theo cách lối chỉ dẫn trong đó mà chỉ điểm cho Pháp đi càn, bỏ bom…

Mẹ bảo, nghe Cò Toe tố mà tao xuýt bật cười. May mà tao bặm môi, bấm bụng lại, cố nín. Tao mà cười thì họ đập cho chết. Lại còn vấn đề nhận tội hay không nhận tội, biết tính sao đây? Nhận thì mất mạng mà không nhận thì họ cũng hành cho đến chết. Họ là quỷ, mình phải làm ma chứ không thì nguy khốn. Mẹ nhận rằng trong nhà mình có mấy cái hòm toàn giấy cả. Vì không biết chữ Tây, chữ Quốc ngữ cũng lỏm bỏm thôi, nên chẳng hiểu những giấy tờ đó là gì. Bởi thế, mẹ mới đem ra dùng lung tung. Loại nào giấy cứng thì đun bếp, loại nào giấy mềm thì chùi đít cho các con. Hiện cũng đang còn một ít cất ở xó nhà…

Như vậy, những tang chứng mà Cò Toe đưa ra là có thật. Đội dẫu chưa vừa lòng cũng dừng tra khảo.

Cuối cùng, cái tội phản quốc, chống Đảng họ buộc mẹ phải nhận và nói to lên cho Quân Chủ lực, quần chúng nông dân cách mạng nghe.

Mẹ bảo, tôi ngu si dốt nát mà chữ nghĩa câu kệ các ông dài quá, đầu óc nhớ không nổi, nói ra sợ không đúng với cái tội mà Đội quy cho… Cho nên, bây giờ các ông cứ nói trước đi dăm ba tiếng nửa câu, để tôi nói theo, có thế mới thành Tội nên Nợ đâu ra đó được. Cứ tưởng là đùa, thế mà chẳng hiểu sao họ lại đồng ý? Ông Đội trưởng người Nghệ An bảo bà Đội người Quảng Xương Thanh Hoá đứng ra… cầm càng, xướng lên để mẹ đế theo. Đại loại, vì theo chồng, vợ thằng Vỹ cũng phản quốc, chống Đảng… có điều con vợ hắn chưa giết chết một người nào!

Mẹ bảo, có mấy người Đội đã xâu chuỗi bắt rễ, vậy mà khi ra đấu trường họ không chịu lên đấu tố, hoặc bước lên, nhìn vào mặt mẹ một lúc rồi đứng im.

Có người nói ông Vỹ đã từng chữa bệnh cho chồng con tôi mà không lấy đồng nào.

Có người nói, dẫu là đứa ở trong nhà, chẳng những bố con ông cử Hoà không đánh đập họ mà còn săn sóc cái ăn chốn ở tử tế.

Thậm chí họ còn nói, năm đói Ất Dậu 45, may nhờ có nồi cháo nhà ông Cử đặt ở trước sân mời bà con tới… mà còn được sống đến bây giờ.

Ông Đội trưởng khi ấy nổi khùng lên, quát tháo: “Các đồng chí mần ăn như cục cứt! Phát động quần chúng, thăm nghèo hỏi khổ mà như rứa à? Quần không động, chúng chẳng chuyển, chưa làm cho bần cố nông thấy hết được tội ác của của cha con nhà họ Mai chất cao như núi Tường Thơn, mênh mông như biển Đông trước mặt… Thôi dừng!”

Cả đấu trường ngừng lại một lúc để nghĩ, ca hát…

Một cô văn công, là người của Đội, đứng trên “lễ đài” ngâm thơ. Bài thơ kể về những nỗi khổ của một bà cụ mù loà ở làng Còng thuộc huyện Tĩnh Gia. Sau này khi vào học Cấp Hai, Lệ Uyên của mẹ có lần phải học thuộc lòng bài thơ ấy trong sách giáo khoa và mẹ đã nhớ ra.

Lôi cổ chúng nó ra đây
Bắt cúi đầu xuống đọa đày chết thôi!

Tiếp theo, ông Đội đứng ra cầm càng cho đám thanh niên hát Bài ca Đấu tố.

Hồn vía lên mây, vừa đói vừa khát, hai lỗ tai ù xé như có sấm rền sét nổ, mẹ xỉu người, đổ vật xuống…

Họ lôi cổ dậy, bắt quỳ thẳng người, thẳng lưng…

Người cuối cùng lên đấu tố mẹ thoạt tiên mẹ nhận không ra…

Ngày xưa năm 1948, khi đến ở cho nhà ta, chị Xoan này trông chẳng đến nỗi nào. Dẫu không đẹp gái cũng mặn mà dễ coi; còn bây giờ là một mụ già tiều tụy, gầy đen… Mẹ bảo, hồi ấy cô Xoan có má lúm đồng tiền này cứ e thẹn ửng đỏ lên mỗi khi mẹ đi đâu về, bắt gặp chị ta đang chuyện trò với chú Đông? Thế rồi cái bụng Xoan cứ tự nhiên mỗi ngày một to lên. Một buổi sáng bà nội gọi “Ớ Xoan” có đến bốn năm lần mà chẳng thấy chị ta đâu cả? Anh Nuôi bảo, từ tối qua tới giờ Xoan đi đâu chẳng thấy về nhà?… Rồi dân làng ồn lên chuyện Xoan sang Hậu Lộc, về nhà mẹ… đẻ! Lại còn ồn, Xoan ra Ninh Bình, Hải Dương… vào chùa tu!

Bây giờ… Xoan đang đứng trước mặt mẹ đây.

Chị ta lấy ngón tay vê vê vạt áo nâu rách, lúng búng trong miệng, thở hổn hển. Xoan ngước mắt, cầu cứu mấy ông Đội, nhìn ai đó trên hàng ghế Chủ toạ, mím môi lại, lấy ngón tay trỏ dí xuống đầu mẹ.

- Con vợ thằng Vỹ này… mi có biết tao là ai không?

Chị ta hét lên thật to.

- Dạ … thưa, tôi biết.

- Láo! Phải xưng là con…

- Dạ, con biết. Bà là cô Xoan, trước có ở nhà con…

- Rứa thì… mi có biết cái thai trong bụng tao hồi đó… cái hồi tao bị dân làng ồn là chửa hoang í… nó… nó là của ai không?

Mẹ ngẩng đầu nhìn ả:

- Dạ thật tình là… con này không biết!

Xoan vỗ tay đánh bốp, nhảy một cái bạch, la lên:

- Của thằng Vỹ, chồng mày chứ còn đứa mô vào đó nữa! Thằng Vỹ làm tao có chửa. Đúng không?

Mẹ lấy lại hơi, dừng một lúc để cho tiếng ồn bốn bên tạm lắng xuống rồi mới thong thả nói:

- Bà Xoan ơi! Bà nói làm sao chứ. Cái năm bà ở nhà con, năm 1948, lúc ấy chồng con, ông Vỹ đang ở ngoài mặt trận. Ông ấy đang bận công tác, phải cưa chân cưa tay mấy anh Vệ Quốc Đoàn, mãi tới đầu năm 1950, ông ấy mới được về nhà. Như vậy, thưa bà Xoan, bà lầm rồi; cái thai ấy, đứa con ấy là của ai đó… Bà thử cố nhớ lại xem…

Xoan đứng ngây người một lúc, lại đưa mắt tìm ai đó.

- Nếu không là của thằng Vỹ chồng mày, thì thằng con mày…

- Dạ thưa bà - Mẹ đốp ngay, nói thật to - Con trai tôi lúc đó mới có hai tuổi thì làm ăn gì được mà có con với bà!

Xoan cuống lên như bị ai dội nước sôi vào người, rồi đuối hơi…

- Không thằng con mày… thì… thì… là mày!

Mẹ cố nhịn cười, nói nhẹ nhàng:

- Bà Xoan ơi! Bà nói gì nghe lạ quá. Đàn bà mà lại làm đàn bà có chửa được, chuyện ấy xem ra chỉ trong cổ tích ngày xưa có một…

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử

free counters

un compteur pour votre site