lịch sử việt nam
Lịch Sử Việt Nam :
Cuộc Hành Quân Lam Sơn 719
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44
Tiểu Đoàn 3 Pháo Binh (TQLC) Tại Căn Cứ Hỏa Lực Hồng Hà
MX Trần Thiện Hựu
...
Căn cứ hỏa lực Đống Đa cũng đang bị đe dọa, trực thăng không thể đáp xuống tiếp tế và tải thương. Tôi chỉ có một pháo đội 1O5 ly và 4 khẩu 155 ly, không đủ hỏa lực để yểm trợ hữu hiệu. Thiếu tá Đạt tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Pháo, than nho nhỏ trong máy truyền tin khi tôi hỏi tình hình: “mưa nắng quá anh ơi”. Anh chẳng cần than tôi cũng nhìn rõ qua ống nhòm, chỗ anh ở ánh chớp của đạn pháo lóe liên tiếp, khói lửa bốc ngập trời. Địch đã dồn hết hỏa lực vào căn cứ Đống Đa. Trời về chiều, máy bay đã ngừng, chỉ còn thỉnh thoảng một phi vụ B52, không đủ làm câm những họng pháo địch đã được dấu sâu vào khe núi.
Đã đến lúc Cộng quân hỏi thăm vị trí của chúng tôi, pháo địch đã bắn tới, nhờ đỉnh núi cao nên đạn chỉ rơi dài, rơi ngắn, có khi trúng là phải gọi trực thăng, lính tiểu đoàn Ó Biển tải thương ngày đêm. Một trái rơi trúng hầm đạn pháo nhưng may pháo thủ dập tắt lửa kịp thời. Địch vẫn đốt lửa nấu cơm dưới chân núi, tin cho biết có cả một trung đoàn địch sẽ chận đường về nếu phải đi bộ rút lui. Pháo thủ chúng tôi cả chục năm không đi bộ, cũng chuẩn bị ba lô sẵn sàng...Tôi tiên đoán sẽ có nhiều khó khăn nên chỉ thị Bộ chỉ huy tiểu đoàn trang bị thật nhẹ, chỉ đủ để hoạt động.
Tại căn cứ Đống Đa, tình thế hầu như tuyệt vọng, đã 3 ngày không tải thương tiếp tế gì được. Cả không quân lẫn B52 chỉ có thể làm chậm phần nào sự tấn công vào căn cứ chứ không đẩy lui địch và làm tê liệt pháo binh của chúng được. Đạn pháo đã cạn, các bánh xe hầu hết bị xẹp, hơn nữa pháo địch trút xuống không ngớt và pháo thủ mình chỉ còn nước chui vào hầm chịu trận. Đoàn trực thăng tiếp tế cho Đống Đa không được đành thả những lưới đạn xuống vị trí chúng tôi. Tôi dư đạn nhưng pháo thủ của tôi phải vác đạn không kịp thở. Chúng tôi đang bắn yểm trợ tối đa hỏa lực vào những chiếc T54 xung phong vào căn cứ Đống Đa thì bỗng nhiên mất hết liên lạc trên hệ thống truyền tin. Tần số Thiếu tá Đạt yên lặng, tần số Lữ đoàn cũng im, tôi đoán toàn bộ Lữ đoàn 147 đã rút lui chiến thuật. Dò tìm một lúc lâu, tôi bắt liên lạc được với một trung đội của tiểu đoàn 2, anh Trung sĩ xưng ngay tên họ bạch văn chỉ cho anh cách nào liên lạc với đơn vị của anh. Tôi chỉ hướng đi cho anh và hứa sẽ giúp anh tìm về đơn vị gốc.
Một giờ sau tôi bắt được tần số của Đạt, anh vừa thở vừa than mệt . Tôi mừng cho anh đã thoát khỏi vòng vây của địch, nhưng đường về còn xa và địch còn đầy rẫy khắp nơi. Tôi hứa cung cấp đạn soi sáng suốt đêm, cứ noi theo ánh sáng hỏa châu mà đi, tiểu đoàn 3 Sói Biển sẽ đón trên đường về. Lắng nghe tôi nhận ra đủ tên các pháo đội trưởng và tiểu đoàn phó của Đạt. Lúc này cả Sư đoàn Thủy Quân Lục Chiến đều thức để theo dõi bước chân của những chiến binh Lữ đoàn 147 qua máy truyền tin. Đại tá Bùi Thế Lân từ Khe Sanh nhắc nhỡ theo sát tình hình và báo cáo ngay nếu có sự gì xảy ra. “Sự gì” ở đây là chạm địch, vì trên đường triệt thoái mà chạm địch sẽ bị nhiều tổn thất và hỗn loạn.
- Hà Nội soi sáng!
- Vẫn liên tục soi sáng, sao lâu quá không nghe tiếng Đà Lạt ?
- Đà Lạt đây. Tiếng Thiếu tá Đạt thều thào trong máy, tôi hiểu pháo thủ đã băng đồng chạy bộ. Đạt mệt lắm rồi, đệ tử phải dìu anh đi.
Khoảng 3 giờ sáng, tiểu đoàn 3 Thủy Quân Lục Chiến báo cáo đã tiếp nhận một toán của tiểu đoàn 2, như vậy là trên đường triệt thoái không có địch chận đánh. Đến 7 giờ sáng tôi mới nghe tin Đạt về tới điểm tập trung, anh quá mệt, gần như ngất xỉu. Nguyễn Xuân Phúc, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Trâu Điên, đã tập họp binh sĩ bảo vệ bãi đáp để trực thăng bốc toàn thể quân nhân của Lữ Đoàn 147 về Khe Sanh.
Căn cứ hỏa lực Đống Đa đã triệt thoái, bây giờ địch dồn hỏa lực vào vị trí chúng tôi trên đỉnh Koroc này. Rất may đỉnh núi cao, vị trí pháo địch xa nên sự tản đạn lớn, pháo địch rơi vào chúng tôi rất ít. Tuy vậy tôi cũng gọi trực thăng tản thương liên tiếp. Tôi có tần số thường trực với sĩ quan cố vấn của tôi nằm ở Khe Sanh và chiếc trực thăng chỉ huy bay trên cao nên mọi sự tiếp tế, tải thương tôi gọi đều nhanh chóng dễ dàng. Cứ mỗi sáng, khoảng 6 giờ tôi đã nghe tiếng gọi của anh Mỹ trên chiếc C&C, chào hỏi và nhờ tôi tin cho anh những vị trí súng phòng không địch. Về hướng Nam căn cứ Hồng Hà, trên một đỉnh núi cao, cách xa chừng 1 cây số thôi, có một ổ phòng không địch đào sâu vào khe đá, chúng tôi dùng mọi hỏa lực mà cả 3 ngày không làm sao dập tắt được. Bom đánh không trúng, hỏa tiễn trực thăng cũng không trúng, pháo 1O5 của tôi mấy trăm trái chỉ làm nó im tiếng, chui sâu vào khe núi, rồi khi trực thăng bay ngang lại bị chúng bắn. Chỉ còn cách dùng Bộ binh leo lên ném lựu đạn vào miệng hầm của bọn lì lợm này, nhưng leo lên rất khó, núi đá cao vút cây rừng mọc chen nhau và phải mất vài ngày mới leo tới đỉnh núi, việc đó không phải của pháo binh !
Cuộc hành quân Lam Sơn 719 đã vào giai đoạn cuối. Tất cả các cánh quân đang trên đường rút lui. Chúng tôi ở ngay biên giới nên sẽ rút sau cùng. Tôi được lệnh phải để lại một trung đội pháo, rút sau chót với 1 đại đội của tiểu đoàn 8 Thủy Quân Lục Chiến. Việc này thật không đúng, pháo nặng nề cùng đạn dược và quân dụng... Đại úy Hùng than thở với tôi, phải can thiệp, tôi hiểu Lữ đoàn chẳng có quyết định gì về vấn đề này, cả Thiếu tá Trước chỉ huy trưởng Pháo binh Sư đoàn cũng vậy, ai dám cãi lệnh ông Đại tá Bùi Thế Lân. Tôi nói nhỏ với Hùng trước khi lên trực thăng, câu hết đại bác về, nếu mai này có gì chúng ta cùng ra tòa án quân sự, tội thương pháo thủ của tôi, không thể để pháo ở tiền đồn để trực xạ. May mắn phút chót đổi lệnh, Pháo và toàn bộ tiểu đoàn 8 cùng được trực thăng vận về Khe Sanh sáng ngày mai. Tôi yên tâm nhưng tối nay không sao ngủ được, Hùng qua hầm tôi nói chuyện gẫu. Nhà bếp nói còn mấy con vịt xin làm thịt nấu cháo. Dĩ nhiên là tôi OK , mai về rồi để nó làm gì. Sau chầu cháo vịt, quá nửa đêm tôi tuyên bố giải tán: “Sáng sớm mai mà không bị pháo kích nặng thì mình sẽ có trực thăng bốc về, còn như rủi ro bị pháo nặng trực thăng không đáp được hoặc bị phòng không địch bắn hạ vài chiếc là tụi Mỹ dám bỏ mình lắm, ta về bằng chân, các bạn cứ sẵn sàng...
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44
Thư-viện bồ-đề online @ Trúc-Lâm Yên-Tử
Thông Báo: Trang nhà Trúc Lâm Yên Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks
Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử
Việt-Nam Sử-Lược Tân-Biên_Lịch-Sử Việt-Nam
Bài Viết Tin-Tức Thời-Sự Mới Nhất có liên quan đến Lịch-sử Việt- Nam và Lich su viet nam
***
Điện-Ảnh - Thơ Văn - Sáng-Tác - Hồi-Ký - Triết-Học - Truyện
________
- Giới-Thiệu Các Web, Blog Mới - Trúc-Lâm Yên-Tử