lịch sử việt nam

Trang Chính

Biển Cả Và Con Người:

Bưu-Hoa Việt-Nam:

Blog Anh Ba Sàm:

Blog Cầu-Nhật-Tân:

Blog Cu-Làng-Cát:

Blog Dân Làm Báo:

Blog Dân Oan Bùi-Hằng:

Blog Giang-Nam Lãng-Tử:

Blog Huỳnh-Ngọc-Chênh:

Blog Lê-Hiền-Đức:

Blog Lê-Nguyên-Hồng:

Blog Lê-Quốc-Quân:

Blog Mai-Xuân-Dũng:

Blog Người Buôn Gió:

Blog Phạm-Hoàng-Tùng:

Blog Phạm-Viết-Đào:

Blog Quan Làm Báo:

Diễn-Đàn Thảo-Luận Về Tình-Hình Việt-Nam:

Địa-Linh Nhân-Kiệt Của Việt-Nam:

Điện-Toán - Tin-Học:

Ebooks Hồi-Ký - Bút-Ký:

Hịch Tướng Sĩ:

Hình-Ảnh Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa

History Of Viet Nam

Hoàng-Sa Trường-Sa Là Của Việt- Nam:

Hồ-Sơ Chủ-Quyền Quốc-Gia Việt- Nam 

Hội Sử-Học Việt-Nam tại Âu-Châu

Human Rights Vietnam - Human Rights Activist

Lá Thư Úc-Châu

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại:  

Lịch-Sử Việt-Nam Ngàn Xưa:

Ngàn Năm Thăng Long (1010 - 2010)

Nghĩa-Trang Quân-Đội Biên-Hòa

Nguyên-Tử Của Việt-Nam Và Quốc- Tế

Người Dân Khiếu-Kiện:

Phụ-Nữ, Gia-Đình, Và Cuộc Sống:

Quốc-Tế:

Sitemap:

Tiền-Tệ Việt-Nam:

Tin Nhắn, Tìm Thân-Nhân Mất-Tích, Mộ Tìm Thân-Nhân:

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam:

Thư-Tín:

Tư-Tưởng Phật-Giáo:

Tưởng-Niệm 50 Năm Anh-Hùng Ngô-Đình-Diệm, Anh-Hùng Ngô-Đình-Nhu Vị-Quốc Vong-Thân 1963-2013:

Tưởng-Niệm 50 Năm Hòa-Thượng Thích-Quảng-Đức Tự-Thiêu 1963-2013:

Trang Thơ Văn Mai-Hoài-Thu:

Trang Thơ Văn Minh-Vân:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Chí-Thiện:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Khôi:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Thị-Thanh:

Trang TL Nguyễn-Việt Phúc-Lộc:

Trang Nhật-Hồng Nguyễn-Thanh-Vân:

Trang Thơ Văn Phạm-Ngọc-Thái:

Trang Thơ Văn Phan-Văn-Phước:

Trang Thơ Văn Thanh-Sơn:

Trang Thơ Văn ThụcQuyên:

Trang Thơ Văn Vĩnh-Nhất-Tâm:

Truyện Dài Thời Chiến-Tranh Việt-Nam (Ebooks):

Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử - Donate:

Văn-Hóa Tộc Việt:

Weblinks:

 

 

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại

Ngày Long Trời Đêm Lở Đất

lịch sử việt nam

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

Trẩn Thế Nhân

Tiểu thuyết Tập 1

Khối 8406 Tự do Dân chủ cho Việt Nam
09-2010

MỤC LỤC

Mục lục tập 1

Lời giới thiệu của Khối 8406                                       
Lời Nhà xuất bản Tổ hợp Miền Đông Hoa Kỳ                        
Khúc dạo đầu                                                                       
Chương 01 đến chương 24

Mục lục tập 2

Chương 25 đến chương 46
Lời bạt (Nguyễn Quảng Tâm)                                                       
Suy ngẫm khi đọc “Ngày long trời đêm lở đất” (Nguyễn Minh Cần) 

*/*/*

CHƯƠNG 44
CHÔN SỐNG

- Bắn!

Năm viên đạn nổ cùng một lúc. Một viên đạn nổ tiếp theo. Viên đạn chính xác hơn cả của y tá Toành trúng vào ngực phải, xuyên qua phổi. Bốn viên kia vào bụng, cổ, tay, chân. Và viên sau cùng, có lẽ của thím Đông, bay sượt qua đầu thầy. Một tràng vỗ tay nghe rời rạc đứt quãng. Toành chống súng xuống đất, nhe răng cười. Nghĩ ngợi thế nào, hắn lại quay đầu lại đám đông quần chúng - Quân Chủ lực Cách mạng la lên:

- Sao vỗ tay ít thế? Chỉ vỗ vậy thôi à? Ơi bà con ơi! Vỗ tay nên! Vỗ mạnh nên! Lào lào!…

Im lặng.

Ông Đội bước tới, nhìn hai con mắt thầy vẫn còn mở, toàn thân run giật, nói:

- Thằng Vỹ còn sống hả?

Họ xúm nhau lại, từng người cúi đầu xuống nhìn.

- Dạ, còn sống…

Y Tá Toành cúi đầu sát xuống nhìn vào mắt thầy, lùi lại nói với ông Đội:

- Xin đề nghị đồng chí… bắn thêm cho ló một phát lữa vào đầu, thế nà chắc ăn.

Ông Đội ngần ngừ. Toành vẫn bám dai:

- Theo đúng nuật quốc tế mà! Các lơi đều nàm thế…

Ông Đội lầm bầm:

- Sáu người bắn vào một cái xác không hồn mà rồi cũng không xong! Các đồng chí làm ăn như cứt! Bộ đội ngoài chiến trường mà như thế ni có mà thằng Pháp nó chịu giơ tay đầu hàng cho!

Toành đế theo:

- Thôi, các đồng chí ạ. Nần lày ta rút kinh nghiệm cho những nần sau…

Ông Đội lừ lừ nhìn hắn, hự một tiếng:

- Lần sau là thế quái nào? Đồng chí nói năng gì lạ. Lần nào nữa?

Đám đông quần chúng, Quân Chủ lực Cách mạng đang nhốn nháo hoảng loạn. Cái đê người vỡ dưới kia ầm ào tiếng kêu la lẫn tiếng khóc… Những bàn tay bưng che… Những chiếc nón rách úp trùm mặt.

Ông Đội bối rối nói:

- Các đồng chí! Đằng nào nữa, sớm muộn trước sau gì thằng Vỹ cũng chết. Chỉ lát nữa thôi. Chi bằng lôi cổ nó xuống huyệt chôn quách đi cho rồi! Tôi ra lệnh: Chôn! Chôn ngay!

Họ xúm nhau lại quanh cây cột, tháo gỡ dây thừng giằng buộc thi thể tội nhân. Cò Toe càu nhàu rằng Hĩm Xoa buộc quá chặt bây giờ khó gỡ nút. Hĩm Xoa gọi thêm mấy dân quân nữa tới giúp việc. Họ dùng liềm giật, lấy dao cứa đứt. Thầy tụt xuống, tụt xuống… cho tới khi hai đoạn dây cuối cùng buộc hai ống chân đứt sổ thì thầy đổ xuống, lăn ra đất…

Bỗng nhiên, sự Sống từ Trời cao xuống, từ dưới Đất lên, hay từ dòng giống họ Mai xưa mấy ngàn năm Hùng Vương dựng nước trở về làm thầy hồi tỉnh. Nhịp đập trở lại trái tim, hơi thở mở hai buồng phổi, óc não phát sáng.

Chẳng biết thần linh nào hiện ra sai khiến, bảo thầy chắp hai tay, run rẩy đưa lên trước ngực… Thầy nói:

- Tôi lạy các ông… đừng chôn sống tôi… cho tôi sống… để tôi chữa bệnh cho dân…

Ông Đội ngẩn người ra chốc lát, cau mày, hình như không hiểu ý nghĩa câu nói của thầy.

Thầy lặp lại:

- Cho tôi sống… tôi chữa bệnh cho dân…

Rồi đuối hơi, lịm ngất đi. Máu từ đâu lại ứa ra, kéo màn che cả bầu trời trước mắt.

Y tá Toành rít răng, giọng khàn đục nghe vẳng bên tai:

- Chữa bệnh cái gì! Có mà mày nại giết hại bà con lông dân ấy chứ. Lợ máu phải đền lợ máu! Thằng Vỹ, mày phải chết! Lào, lào… các đồng chí, mỗi người lắm một tay, một chân cùng tôi…

Hắn cùng cò Toe, Hĩm Xoa, thím Đông - bốn tên nắm hai tay hai chân thầy lôi kéo đến huyệt chôn.

Máu ộc ra từ người Mai Duy Vỹ, rớt chảy trên đất cát một vệt dài. Ném thầy xuống huyệt rồi, tay chân họ đều dính máu. Cò Toe, thím Đông vừa đưa tay lau quệt vào ống quần vừa nhổ nước bọt.

Cái huyệt vừa hẹp lại vừa ngắn. Vùng đất này cát pha, có cứng lắm đâu mà sáng nay họ đào qua loa chiếu lệ. Mai Duy Vỹ chỉ cao mét sáu dư vài phân thôi mà họ không để cho hắn được nằm duỗi thẳng tay chân trong huyệt. Lại phải kéo hai chân, nhô đầu gối lên, co hai ống sậy. Đã vậy, chiều sâu cũng chỉ bằng nửa cây gậy chống, chắc hồn ma Vỹ có thể đêm đêm giơ tay lên chỉ trỏ, trò chuyện với các vì sao! Mà biết đâu đấy, chỉ một hai trận mưa xuống, đất trôi đi hết là xương thịt hắn lại lòi ra cho quạ rỉa, chó tha…

Nga Sơn ơi! Đất Mẹ mênh mang sâu dày cho cói mọc người sinh, sao nỡ để đứa con bất hạnh của mình phải nằm xuống trong cái nhà mồ theo kiểu chuột chui dế đùn thế này! Luật nhân quả bù trừ bao trùm khắp thế gian. Ai bảo ông bà tổ tiên họ Mai xưa khai phá đất hoang rừng thiêng làm gì, ôm cho lắm vườn ruộng vào mình, để vạ Cải cách Ruộng đất bây giờ lại cho con cháu, bắt Mai Duy Vỹ phải độc đắc trúng cái án tử hình này!

Lệ Uyên ơi! Thảo nào ông nội con lúc hấp hối đã sấm truyền lại: sau khi tôi chết rồi, con cháu có chôn tôi thì khỏi cần tới hòm ván, nhưng nhớ đào huyệt thật sâu, chôn thật sâu; dẫu thân xác có làm mồi cho giun dế cũng được, miễn sao đừng để người đời đụng tới, moi tìm ra!…

“Anh Vỹ!”

Có tiếng ai vừa gọi thầy?

“Đồng chí Mai Duy Vỹ!”

“Có tôi! Ai gọi tôi đó?”

“Cao Hữu Hiến đây…”

“Cao Hữu Hiến, Ty trưởng Ty Lao động Thanh Hoá phải không?”

“Vâng. Chính tôi!”

Giữa trời mây u ám, tia chớp loé hiện ra một khuôn mặt thân thương quen thuộc. Kém thầy một tuổi, con người mới 35 xuân nở một nụ cười tươi, hàm răng sáng tuyệt đẹp… Cái đẹp của một thời hăng say bốc lửa, dâng trọn cuộc đời cho lý tưởng Cộng sản mà Paul Vaillant Couturier gọi là “Mùa xuân của nhân loại”.

“Vĩnh biệt Mai Duy Vỹ! Tôi đi trước anh nhé!”

“Ơ kìa! Sao vội vàng thế? Lại không nói với nhau được một lời hay sao? Hiến ơi!”

“Biết nói gì bây giờ? Vỹ ơi! Ở đời chẳng có cái gì bất biến vĩnh cữu, kể cả chủ nghĩa Cộng sản. Tôi vào Đảng

Cộng sản từ thời bí mật, trước anh 5 năm. Vậy mà bây giờ, cũng như anh, bọn côn đồ, lưu manh, cơ hội chúng nó dám gán cho mình cái nhãn hiệu là Quốc Dân Đảng. Đồng chí Vỹ à, thời nay chúng nó cũng chẳng biết Mác Ăngghen là ai đâu; toàn nói mép cả thôi, và dĩ nhiên cái đầu Nguyễn Thái Học cùng với 11 cái đầu đồng chí của ông ấy rơi xuống trong khởi nghĩa Yên bái, thậm chí cả đầu của Nguyễn Thị Minh Khai trong khởi nghĩa Nam Kỳ chúng cũng chẳng quan tâm…

Tôi không có được sự kiềm chế như anh. Chữ Nhẫn trong tôi yếu lắm. Sáng hôm qua, nhân lúc người gác ngục đi ra ngoài đánh rớt cái gương con trước cửa, tôi vội nhặt lấy. Thừa biết sớm muộn gì cũng chỉ vài hôm nữa chúng nó sẽ tới dẫn mình đi cho “ăn kẹo đồng” theo lối nói đùa cợt mất dạy của tụi này, đồng chí Vỹ ạ, tôi quyết định tự tử! Trọn đời, tôi chỉ chấp nhận một toà án duy nhất - đó là Đảng Cộng sản của tôi.

Vì vậy, tôi đã đập vỡ cái gương tròn vừa bằng lòng bàn tay ra làm hai mảnh. Chọn cái mảnh có mũi nhọn sắc hơn, tôi rạch thẳng một đường từ cổ họng chạy xuống tới bụng dưới; rồi thọc tay vào trong sâu lôi rút hết tất cả ruột non ruột già ra… Máu chảy lai láng từ trong nhà tù, ngoằn ngoèo tới ngoài cửa, bò ra tới sân…

Bọn chúng trông thấy, hốt hoảng chạy vào. Tôi giơ tay chỉ đống ruột bầy nhầy, lòng thòng trước bụng nói:

“Xin nhờ các ông báo cáo lên trên… để cho Bác Hồ và Anh Trường Chinh biết ruột gan lòng dạ của Cao Hữu Hiến, đảng viên Cộng sản trong trắng như thế này đây!”…

Nói vừa hết câu, tôi tắt thở.

Vợ con tôi ở xa. Các con còn nhỏ.

Chỉ có hai cháu Duy và Sơn, con của hai ông anh ruột, may vừa tới kịp. Các cháu dùng một cái đọi lớn, loại bát múc canh, úp vào trước bụng, che lại để cho mớ gan ruột khỏi sổ ra lòng thòng; đoạn lấy dây chuối buộc chận vòng từ bụng xuống dưới lưng, rồi đặt tôi lên võng cáng đưa về nhà.

Tôi quê ở Thừa Thiên - Huế. Vì tham gia Cách mạng nên xa nhà từ nhỏ, không được như anh nằm trong lòng Đất Mẹ Nga Sơn - Thanh Hoá. Cũng như anh, tôi chết chôn không ván không hòm, bó cuốn manh chiếu rách; chỉ hơn anh mỗi một điều là cái huyệt của tôi các cháu đào rất sâu, nằm ở dưới này duỗi thẳng chân tay rộng rãi và thoải mái!

Vĩnh biệt nhé, bạn thân yêu Mai Duy Vỹ! Tôi về trước anh đây! Hẹn gặp lại!”

Tia chớp lại loé sáng. Con Rồng Đỏ hiện lên. Cao Hữu Hiến vụt biến.

Ông Đội vai mang xà cột, đi lại quanh huyệt tỏ vẻ bực bội:

- Có mỗi cái hố chôn cỏn con này mà đào cũng không xong! Từ sáng tới giờ, mấy cậu dân quân làm chi, ngồi tán phét hả? Mần ăn như cứt! Đồng chí Toành! Tôi đã phân công đồng chí…

Toành lý sự, phân bua:

- Báo cáo anh… có sao đâu ạ. Bà con lông dân ta chôn ló thế lày nà phúc cho ló nắm rồi. Chôn thằng Vỹ thì cũng như chôn con chó, con nợn… Tôi có cách lày, giải quyết nà xong ngay!

Vừa dứt câu hắn đã vớ lấy cái cuốc, đứng dạng háng trên huyệt, quay ngược lưỡi cuốc, trở cán giơ lên cao bặm môi méo mồm nện hai cái thật mạnh xuống hai đầu gối thầy.

Rắc! Rắc!

- Như thế lày đã được chưa, các đồng chí?

Hắn quay lại nhìn mọi người mắt long lên, miệng cười cười. Sự sống trong người thầy như dòng điện giật run, bật lên, co duỗi. Và hai con mắt lại tự nhiên mở ra trừng trừng nhìn những con quỷ, không phải đâu, những con người! Thanh Tâm, Lệ Uyên, ơi các con yêu thương, thầy vẫn còn sống mà.

Cò Toe cầm thuổng, Hĩm Xoa cầm mai, hai tên vọt lên đứng hai bên.

- Vỹ! Cho mày về chầu tiên tổ họ Mai nhà mày!

Toe vừa nói vừa nghiến răng giơ cao cây thuổng, giộng một nhát xuống đầu thầy. Xoa méo mồm trợn mắt giơ cao cán mai làm tiếp một nhát vào ngay mắt bên phải thầy.

- Vỹ ơi! Cho mày về chơi Âm phủ để mày chữa bệnh cho thằng cha sinh ra mày, con mẹ đẻ ra mày, chữa cho cái lũ địa chủ bóc lột, bọn Việt gian bán nước…

Thím Đông cũng cầm cuốc chen vào, cuốc lấy cuốc để lên đầu “Thằng Vỹ”.

- Tiên sư cha thằng Vỹ! Mả mẹ thằng Vỹ! - Tay cuốc mồm la - Tiệt nòi tiệt giống họ Mai nhà mi nhé.

Xem ra thím Đông đã thoả mãn bần cố, toại nguyện trăm phần trăm: vừa trút khỏi thân mình của nợ thành phần địa chủ, lại được mang cái lý lịch cao sang bần cố, đứng vào hàng ngũ các đồng chí. Cũng như mấy người kia, trên tay thím nhầy nhụa những máu và óc của Mai Duy Vỹ…

Lưỡi mai, lưỡi cuốc cứ va chạm nhau chan chát, rào rạo… Từng mảng óc hoà lẫn máu văng ra, phọt lên tung toé…

Lê Trạch Đông lùi lại sau… Tuân lệnh ông Đội chú ấy cũng cầm xẻng xúc đất đổ xuống huyệt, làm theo những người kia.

Chỉ trong thoáng chốc đất cát đã chồng chất lấp đầy xác Mai Duy Vỹ - nấm mồ của đứa con dòng họ Mai ở xứ Nga Sơn - Thanh Hoá.

Một ngọn Tam Lênh bé tí trong cõi người ngập tràn máu và nước mắt.

1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50

@ Trúc-Lâm Yên-Tử 

Trúc Lâm Yên Tử Trên Mạng Xã Hội:

facebook

pay per click advertising

Thông Báo: Trang nhà Trúc-Lâm Yên-Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks

Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử

free counters

un compteur pour votre site