lịch sử việt nam
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
Thư Ngỏ Gửi Giáo Sư Vũ Quốc Thúc
Chu Tất Tiến
...
Vi Quốc Thanh nói:
“Thế thì hãy để xem chúng ta học được cái gì ở học viên ưu tú này, xem họ có tài chỉ huy đến đâu!”
Và thế là mọi kế hoạch tấn công Điện Biên Phủ đều do Vi Quốc Thanh chỉ đạo. Từ Hồ Chí Minh đến Võ Nguyên Giáp đều im re, nghe lệnh của Vi Quốc Thanh.
Sau khi thắng trận, Hồ chí Minh mở tiệc chiêu đãi Vi Quốc Thanh, và ôm hôn tay Đại Cố Vấn này. Hồ Chí Minh còn làm một bài thơ chữ Hán tặng Vi Quốc Thanh:
Bách Lý tầm xuân vi ngộ quân
Mã đề đạp toái lĩnh đầu văn
Quy lai ngẫu quá sơn mai thụ
Mỗi đóa hoàng hoa nhất điểm xuân
(Trăm dặm tìm bạn nhưng không gặp, vó ngựa dẫm nát mây đỉnh núi, Quay về tình cờ gặp cây mai rừng, mỗi đóa hoa vàng một điểm xuân). (Trích tài liệu của đại cố vấn Vương chấn Hoa tức Vu Hóa Thầm).
Từ đó, cho đến 30-4-1975, nhất cử nhất động đều do Đại Cố Vấn Trung Quốc chỉ huy và yểm trợ. Ngoài việc viện trợ súng đạn và lương thực, Trung Cộng còn cung cấp nhân sự. Các binh lính Trung Cộng đều trá hình làm lính hậu cần.
Trong thời gian giúp cho Việt Cộng thành công việc cưỡng chiếm miền Nam, Trung Cộng đã để lộ dã tâm muốn đòi nợ chiến tranh bằng lãnh thổ. Khi Nixon dội bom Bắc Việt, Trung Công cho thiết lập giàn rada phòng không từ bên trong đất Bắc. Sau khi chiến tranh chấm dứt, Trung Cộng không rút về, mà biến thành đất của phương Bắc luôn. Dàn phòng không này, hiện nay, được biến cải thành pháo đài vừa phòng không vừa có thể phóng hỏa tiễn tấn công, lại được dùng để khống chế Việt Cộng. Bộ Chính Trị Cộng Sản Việt Nam tuy biết là Trung Cộng xâm lăng một cách âm thầm, nhưng vì nợ ơn nhiều quá, nên phải im lặng, và lại cũng biết rằng, nếu chỉ một câu nói gây bất bình cho các đại cố vấn, thì tình hình nguy ngập liền.
Trận chiến năm 1979 xẩy ra không phải vì Việt Cộng muốn đấu lại “cha đỡ đầu” (God Father) Trung Cộng mà vì Trung Cộng bực tên đàn em đã xua quân qua chiếm Campuchia mà không xin phép đàn anh, nên mới “dậy cho Việt Nam một bài học”. Sau trận này, Việt Cộng khiếp hãi, không bao giờ dám làm mất lòng đàn anh nữa.
Hiện nay, ở miền Bắc, Trung Cộng chiếm hết các đỉnh cao để đặt rada, thêm vài ngàn cây số vuông cưỡng chiếm bằng cách dời cột mốc, cộng với tất cả các rừng đầu nguồn, dưới danh nghĩa là “cho thuê”. Tại cửa “khẩu”, hàng hóa Tầu và hàng giả mạo quốc tế tự do tràn vào Việt Nam không kiểm soát, không đóng thuế. Công An Việt Cộng đứng hút thuốc lá Tầu, nhìn dân “cửu vạn” Việt khiêng hàng Tầu vào ào ạt và chờ đợi cho những hàng dỏm, hàng Tầu này giết chết hết hàng nội địa Việt Nam.
Tại Tây Nguyên, Trung Cộng vừa khai thác Bo xit, vừa thiết lập giàn phòng không thứ hai, và đặt máy trinh thám, theo dõi các hoạt động của Bộ Chính Trị và quân đội. Chung quanh các khu vực Trung Cộng khai thác này, người dân Việt phải tuân theo luật lệ của lính Tầu, nếu không muốn bị bắt, đánh đòn, và nộp tiền chuộc mạng. Lính Tầu giả dạng công nhân có toàn quyền bắt cóc gái Việt, cưỡng bức lấy chúng, nếu không thì chúng cưỡng hiếp. Những đứa trẻ đẻ ra bởi các cuộc hôn nhân cưỡng hiếp này được khai sinh dưới tên Tầu. Dần dần chúng biến dân Việt thành dân Tầu qua thẻ căn cước, những ai có thẻ căn cước Tầu sẽ được hưởng tiện nghi đặc biệt hơn dân Việt. Nếu dân làng phản đối, lính Tầu có thể tung hàng trăm người tràn vào làng, dùng gậy phá nhà, đánh đập dân chúng trong khi Ủy Ban Nhân Dân và công an Việt Cộng bỏ chạy. Nhiều nhà nghiên cứu cho biết, thực ra, Trung Cộng cũng cần có bô xít để làm nhôm, nhưng mục tiêu chiếm lĩnh Việt Nam lại quan trọng hơn. Do đó, cho đến nay, tháng 7 năm 2010, vẫn chưa thấy ký lô nhôm nào xuất xưởng.
Trung Cộng cũng “trúng thầu” khai thác con đường xuyên Bắc Nam, đi dọc theo những tỉnh thành quan trọng. Bên cạnh con đường đó là tất cả các dịch vụ phục vụ cho văn hóa Tầu. Ngoài biển Đông, Trung Cộng khống chế thủy lợi, dành quyền khai thác thủy sản, bắt ngư dân Việt phải theo luật lệ của chúng, nếu không, sẽ bị bắt, bị giết, bị tịch thu tầu và các phương tiện đánh cá, ngoài ra, phải nộp tiền chuộc mạng.
Nhìn chung, Việt Nam ngày nay là cái sân sau của Trung Cộng. Những tên Thái Thú Trung Cộng này văn minh hơn xưa, không bắt dâng nộp gái tơ, ngà voi, tê giác, ngọc trai như xưa, nhưng tha hồ mua gái Việt với giá rẻ như bèo, và hưởng thụ tài nguyên cùng nhân lực Việt Nam không tốn một viên đạn. Đảng Cộng Sản Việt Nam hiện nay, đang thực hiện đúng đắn những phương châm lãnh đạo đất nước là “Đảng lãnh đạo, Nhà Nước quản lý, Nhân Dân làm Chủ” Họ chỉ dấu đi hai chữ “Trung Cộng” sau những nhóm chữ đó. Nhóm chữ này, nếu viết đầy đủ, sẽ là : Đảng Cộng Sản Trung Quốc lãnh đạo, Nhà Nước Việt Nam quản lý, Nhân Dân Trung Quốc làm chủ kinh tế Việt Nam.”
Vì thế, mà khi đọc những hàng chữ mà Giáo sư viết: “Vê mat phap ly , nhu Anh biêt , tôi da dua ra môt dê nghi cu thê vê vu vân dông cho V.N duoc huong quy chê TRUNG LÂP giông nhu Autriche dê co thê bao vê nên dôc lâp cung su ven toàn lanh thô và lanh hai”, tôi thật sững sờ vì những ý nghĩa quá đơn sơ của Giáo Sư. Chỉ với một lá thư “thỉnh nguyện của 36 trí thức hải ngoại” mà thay đổi được đại cuộc ư?
Bàng hoàng vô cùng! Nếu quả như thế, mỗi chữ trong lá thư ấy phải được tính giá trị lên tới chục ngàn nhân mạng, vì dân Việt Nam đã phải đổ máu bao nhiêu năm, con số tử và thương vong đã lên tới hơn 2 triệu người mà không có ngày hạnh phúc ấy, vậy mà một bức thư nhỏ nhoi đã làm cho vận hội đất nước được thay đổi!
Bàng hoàng hơn nữa là sự ngây thơ của Giáo Sư và ông Lê Xuân Khoa đã lên tới cực điểm khi ông Lê Xuân Khoa viết: “Sáng nay, tôi mở lại cái YouTube của RFA thì thấy con số người xem đã lên tới trên 26,000. Ngoài ra có vô số trang web và diễn đàn điện tử ở khắp nơi trên thế giới cũng đã đăng Thư Ngỏ và những bài phỏng vấn liên quan.”
Sau đó, ông Lê Xuân Khoa lại tung tin vui: “ Như anh đã biết, Thư Ngỏ đã được trí thức và nhân dân trong nước đón nhận nồng nhiệt. Dù bị thanh gươm Damoclès Cộng sản treo lơ lửng trên đầu, một số trí thức (Trần Thanh Vân, Mai Thái Lĩnh, Lê Đăng Doanh, Trần Khuê . . . ) đã lên tiếng hoan nghênh sự hỗ trợ cần thiết đầy ý nghĩa của trí thức hải ngoại. Cả ba trang blog lớn ở trong nước (Bauxitevn, Anh Ba Sàm, Nguyễn Xuân Diện) đều đăng Thư Ngỏ và bài của RFA phỏng vấn tôi. Tổng số độc giả trong và ngoài nước của ba trang blog này có thể lên đến gần một triệu người. Riêng cái YouTube của RFA bị tường lửa ở trong nước mà chỉ trong vòng 4-5 ngày cũng đã có trên 20,000 người xem và nghe, một con số kỷ lục so với những YouTube khác của RFA trong nửa tháng. Bản tin Vietnam News Briefs về Thư Ngỏ cũng được World Bank cho phổ biến. Hai bản dịch Anh và Pháp của Thư Ngỏ đã hoàn tất và sẽ được dùng để gây sự chú ý của các chính phủ và giới truyền thông quốc tế.”
Quả thật, cá nhân tôi không tưởng tượng được một người có học vị như ông Lê Xuân Khoa lại có thể ngây thơ đến nỗi mà vì sự hào hứng của mình, mà phê phán những người phản đối lá thư ngỏ của Giáo Sư như sau: “Về phía hải ngoại, trong khi Thư Ngỏ được tán thành bởi đa số . . . thầm lặng thì nhóm thiểu số quá khích lại lớn tiếng chỉ trích những người ký Thư Ngỏ, hầu hết để lấy oai.”
Thưa Giáo Sư,
Viết thư này, tôi hy vọng Giáo Sư không cho tôi là một người trong nhóm “thiểu số quá khích” hoặc “viết đế lấy oai”. Xin Giáo Sư hiểu cho rằng tôi đã viết với tất cả lòng tôn kính Giáo Sư, mặc dầu tôi không được hân hạnh làm học trò của Giáo Sư. Tôi chỉ là một người lính, nhập ngũ vì Tổ Quốc thân yêu mời gọi, và đã thực hiện hết trách nhiệm của một người lính và một người dân miền Nam cho đến tháng Tư năm ấy. Khi đọc những hàng chữ khoa trương của ông Lê Xuân Khoa, người mà nghe nói đã từng gặp gỡ Phan văn Khải trước đây, và những điều vui mừng của Giáo Sư “Âu Cũng Là Vận Nước Đã Tới Lúc Hưng Thịnh” sau khi lá thư ngỏ của 36 vị (nay còn đúng 35 vị) được gửi đi, tôi vội viết mấy hàng thô thiển này, mong Giáo Sư thông cảm cho tâm tình của tôi mà suy nghĩ lại về việc làm của mình, để tiếp tục góp một bàn tay với những nhà Dân Chủ, Dân Oan trong nước, cùng đồng bào hải ngoại mà chiến đấu cho một nước Việt Nam độc lập, Dân Chủ và Tự Do trong những phương cách chính thức và hiệu quả hơn.
Chân Thành,
Chu Tất Tiến. M.S.P.
Ngày 10 tháng 9 năm 2011.
(*) VietHai Tran :
GS Lê Xuân Khoa bỏ tên GS Doãn Quốc Sỹ ngoài ý muốn, một hành vi gian trá, lừa phỉnh công luận, xin xem attached file. Nhóm 36 Trí Thức giờ đây chỉ còn là Nhóm 35 Dzê Ông Thầy mà thôi; GS Doãn Quốc Sỹ xác quyết trên mặt báo là không hề ký kiếc gì cả
Weblinks :
Thông Báo: Trang nhà Trúc Lâm Yên Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks