lịch sử việt nam
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
Thư Ngỏ Gửi Giáo Sư Vũ Quốc Thúc
Chu Tất Tiến
Kính thưa Giáo Sư,
Lời đầu tiên gửi đến Giáo Sư là sự ngưỡng mộ và vui mừng khi được biết Giáo Sư vẫn mạnh khỏe và minh mẫn, lòng quan tâm đến tình hình đất nước vẫn nồng nhiệt không suy chuyển, và trên hết là tính lạc quan, yêu đời vẫn không vì tuổi tác mà giảm sút.
Theo bức thư của Giáo Sư gửi cho ông Lê Xuân Khoa, Giáo Sư vẫn tin tưởng rằng việc viết “thư ngỏ” gửi cho giới lãnh đạo Cộng Sản đã đạt nhiều kết quả rất khích lệ.
Giáo Sư viết: “Tôi rât mung là buc thu ngo da duoc hoan nghinh o quôc nôi và nhât là da tao thành môt biên cô truyên thông : nhu vây là chung ta da dat muc tiêu . Rôi dây biên cô này se thành môt su kiên lich su, du nhom duong quyên phan ung tich cuc hay vô cam cung vây.”
Giáo Sư cũng khẳng định là việc làm ấy sẽ đem lại một khúc quanh mới cho đất nước thân yêu của chúng ta: “Ho da thât bai vi không ngo là 36 nguoi o 6 noi xa cach nhau hàng van ki lô mét da co thê thoa hiêp trong môt thoi gian thât ngan ngui dê chung tên ky môt van kiên kha phuc tap.. Âu cung là vân nuoc da toi luc hung thinh !”
Cùng lúc ấy, Giáo Sư đã kiên quyết giữ vững lập trường của mình trước những phản ứng không thuận lợi cho bức “thư ngỏ” của Giáo Sư và những vị khác: “Chinh vi nhân dinh nhu vây nên tôi không dê y toi nhung loi chi trich - dôi khi rât ha câp - cua môt sô phân tu " chông công cuc doan " . Vô tinh ho da gop phân làm tang thêm gia tri hành dông cua ta ! Nêu chi muôn câu an thi ai dai gi viêt thu ngo nhu vây!”
Thưa Giáo Sư,
Đọc những lời thư mang tính chất tích cực như thế, với tư cách một người lính đã từng ở tù trong các trại cải tạo của Cộng Sản, tôi xin ngả mũ chào khâm phục một vị trí thức lão thành vẫn còn suy tư về vận nước. Tuy nhiên, với kinh nghiệm một người dân đã từng bị áp bức trong chế độ Cộng Sản, một người tù chính trị đã từng bị chuyển trại nhiều lần, một người viết văn nhiều năm và dứt khoát không phải là người “chống Cộng cực đoan, hạ cấp”, tôi xin thưa với Giáo Sư một điều không dễ lọt tai người nghe nhưng vẫn bắt buộc phải nói: Giáo Sư và ông Lê Xuân Khoa, tuy đã ăn mừng thượng thọ, vẫn sống rất ngây thơ, chưa hiểu thâm sâu về Nhà Nước Cộng Sản, thiếu ý thức về tình hình thực tế của Việt Nam; hoặc đã vô tình bị những kẻ tay sai Cộng Sản nằm vùng dẫn dụ và lợi dụng. Lá thư ngỏ kia, thực chất, là một lá thư mang tính chất hoang tưởng giống hệt như tư tưởng của những người đã từng là “Thành Phần Thứ Ba” trước đây, của một số trí thức trong Mặt Trận Giải Phóng, và một số người theo “chủ nghĩa cơ hội” lúc nào cũng hiện diện trong cuộc sống của con người.
1-Không hiểu rõ thực tế Việt Nam.
Giáo sư viết: “Nhung trong linh vuc quôc tê , theo quy tac cung nhu lê thoi bang giao quôc tê , ho vân là chinh quyên chinh thuc ( gouvernement légal ) cua nuoc Viêt Nam và da duoc quôc tê thua nhân. Chung ta gui thu ngo cho ho ( thu ngo không phai là kiên nghi hay don thinh câu ) vi hiên thoi chi co ho là co kha nang thay dôi thê chê . Nhu vây là " danh chinh ngôn thuân "
Thế nào là “danh chính, ngôn thuận”?
Thực tế, sau 36 năm gọi là “thống nhất dưới sự cai trị của Đảng Cộng Sản”, “Nhà Nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” đã hiện thân hoàn toàn là một Đảng cai trị mang đủ tính chất Mafia, Tư Bản phong kiến, thực dân, và gia đình trị. Tất cả những ai mơ tưởng đến một “thành phần thứ Ba”, một lực lượng trung gian hòa giải hòa hợp với Cộng Sản Việt Nam đều không có chỗ đứng, nếu không muốn nói là bị tiêu diệt, bởi vì lực lượng này là một cản trở lớn cho bước tiến đến việc thống nhất toàn bộ tài sản và sinh mạng của nhân dân vào một túi tham của Đảng.
Nhìn lại các “thành phần Thứ Ba” đã từng có trước 1975 và ngay cả “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam” rồi “Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam”, những người lừng khừng, nửa Dân Tộc, nửa Cộng Sản, chúng ta đã thấy toàn bộ những con người này đã bốc hơi trong dòng hưởng thụ của Đảng Cộng Sản. Nguyễn Hữu Thọ, một Luật Sư từng hy sinh danh giá và tương lai để chiến đấu cho miền Nam, từng đóng góp công sức không nhỏ cho thắng lợi của Đảng, sau 1975, chỉ còn giữ chức vụ khai mạc, khai trương và vỗ tay cho đến khi lìa đời. Rồi Huỳnh Tấn Phát cũng thế. Và Nguyễn Chánh Trung, Lý Quý Chung, Dương Quỳnh Hoa? Còn những người kháng chiến miền Nam như Nguyễn Trấn? Nguyễn Hộ? Có ai được trọng dụng không? Ngay cả Huỳnh Tấn Mẫm, số phận cũng long đong, vợ bị dàn cảnh bắt giam vì buôn thuốc phiện lậu, thế là tàn đời. Nói chung, tất cả những ai đứng cạnh Đàng mà không toàn tâm toàn ý, không cắt máu ăn thề với Đảng, không biết hung hăng xắn tay áo đi giật sập nhà dân làm khách sạn, không đào mồ cuốc mả tổ tiên nhân dân làm sân golf, không bắt bớ, thủ tiêu những người yêu nước.. thì nhất định sẽ bị thanh trừng, loại bỏ không thương tiếc.
Như vậy, thì danh có chính, ngôn có thuận không?
Đảng Cộng Sản bây giờ là gia đình trị. Từ Nông đức Mạnh là con rơi của Hồ Chí Minh đến Nguyễn Chí Thanh, rồi Nguyễn Chí Vịnh và Nguyển Tấn Dũng với con gái là chủ toàn bộ ngành đầu tư ngoại quốc. Toàn bộ gia đình, các con, các cháu họ Lê trong Bộ Chính Trị đều nắm những vai trò then chốt. Những nhân vật lãnh tụ các ban, ngành làm ra tiền đều phải là “con ông, cháu cha”, tối thiểu cũng phải là “họ hàng” của những người “con ông, cháu cha”. Tính chất gia đình trị lan rộng đến nỗi mà các băng đảng bây giờ không cần đọ súng đạn, dao phay mã tấu với nhau nữa, mà chỉ cần hô lên một tiếng: “Đây là danh sách gia phả chúng tao. Chúng mày có dám đọ gia phả với chúng tao không?” Nếu băng nào mà gia phảm kém vế thì lập tức rút lui, bằng không thì cả gia tộc bị bao vây kinh tế đến chết. Trong dân gian bây giờ có câu ngạn ngữ: “Nhà mặt phố, bố làm lớn” để chỉ toàn bộ hệ thống gia đình trị này.
Như vậy, thì danh có chính, ngôn có thuận không?
Đảng Cộng Sản bây giờ là một Đảng phong kiến, độc tài, tệ hơn thực dân, mang tính chất Mafia bạo ngược.
Tất cả những ai có lòng yêu nước mà dám viết lên một bức thư ngỏ yêu cầu Đảng chấm dứt độc tài, tham nhũng, hay kiện Thủ Tướng vì đã bán nước như Cù Huy Hà Vũ đã làm, thì đều bị bắt giam với những bản án cực kỳ vô lý, vô pháp luật. Cô Phạm Thanh Nghiên chỉ có treo biểu ngữ trước cửa nhà đòi Hoàng Sa và Trường Sa lại cho Việt Nam mà cũng bị án tù. Điếu Cầu trưng biểu ngữ yêu nước đã bị án tù, rồi mới đây bị đánh gẫy mất tay, và bị đưa đi biệt tích. Các nhà giáo, nhà văn, trí thức như Nguyễn văn Tính, Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Phạm Thăng Long, Nguyễn Văn Túc, Lê Trí Tuệ, Lê Nguyên Sang, Nguyễn Bình Thành, Trịnh Quốc Thảo, Nguyễn Văn Thủy, Lê Văn Sóc…không có tổ chức súng đạn, lương tiền nào ngoài lời kêu gọi Yêu nước đều bị giam cầm khốn khổ. Nhà thơ Trần Đức Thạch chỉ viết một bài kể lại chuyện bộ đội tàn sát hơn 150 nhân dân vô tội cũng bị tù biệt giam. Nhà báo Tạ Phong Tần mới vài ngày trước đã bị bắt đi biệt tích. Theo sự thu thập tin tức từ một số Dân Oan, toàn quốc có trên 250 người như thế. Con số này có thể cao hơn, vì không có nguồn tin chính thức nào dám xác nhận cả.
Như vậy thì danh có chính, ngôn có thuận không?
Trong khi đó, thì Công An và bọn du đãng tha hồ đánh đập nhân dân tàn bạo còn hơn Mafia hay thực dân. Trong năm 2010, từ Nam chí Bắc có tới 16 trường hợp Công An đánh người đến chết, trong đó có 5 vụ đổ thừa là tù nhân tự treo cổ bằng giây buộc giầy! Bênh vực một người chạy xe ôm không đội mũ bảo hiểm bị Công An đánh cũng bị đánh chết. Phụ nữ chạy xe vượt đèn đỏ bị bắn gục. Cãi vã với Công An về tiền phạt cũng bị bắn. Vô cảm nhất là “băng” Công An Kinh Tế, ác thần của dân buôn bán, chém chặt khủng khiếp với hàng hàng lớp lớp chặn xe thu thuế, trên các đường liên tỉnh, đã đẩy dân vào chỗ buôn chui, tăng giá, làm gía sinh hoạt bị đẩy lên cao, gây khủng hoảng cho đời sống dân nghèo toàn quốc.
Công An còn phụ tay với bọn cường hào ác bá, cướp đất nhà thờ, nhà xứ, nghĩa trang, mà đánh dân đến chết. Một giáo dân bị dìm xuống nước, còn bị đóng đũa vào tai. Các em nhỏ cũng bị đánh te tua, tàn bạo. Bao người bị bắt nhốt chỉ vì nói lên tiếng kêu Công Lý. Cô Hồ Thị Bích Khương, một bộ đội phục viên, đòi nhà đất bị cường hào chiếm đoạt mà bị Công An đánh đập dã man, rồi dàn cảnh cho xe đụng để phi tang. Chồng cô bị Công An dùng gậy đánh chết rồi bỏ trôi sông. Chúng lấy que sào đẩy xác qua lại trên sông như trò đùa.
Như vậy thì danh có chính, ngôn có thuận không?
Văn hóa và Xã hội không những băng hoại mà còn trở thành cực kỳ vô cảm. Trong trường học, nam sinh đánh đập, lột áo nữ sinh trước mặt bạn bè tỉnh bơ. Các nữ sinh “bề hội đồng” bạn bè đến bất tỉnh, nữ sinh lột áo ngực cho nam sinh bú tí trong lớp, hoặc thay nhau cởi áo ngực, hoặt tụt quần nhau để chụp hình rồi gửi lên Youtube…
Weblinks :
Thông Báo: Trang nhà Trúc Lâm Yên Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks