lịch sử việt nam

Trang Chính

Biển Cả Và Con Người:

Bưu-Hoa Việt-Nam:

Blog Anh Ba Sàm:

Blog Cầu-Nhật-Tân:

Blog Cu-Làng-Cát:

Blog Dân Làm Báo:

Blog Dân Oan Bùi-Hằng:

Blog Giang-Nam Lãng-Tử:

Blog Huỳnh-Ngọc-Chênh:

Blog Lê-Hiền-Đức:

Blog Lê-Nguyên-Hồng:

Blog Lê-Quốc-Quân:

Blog Mai-Xuân-Dũng:

Blog Người Buôn Gió:

Blog Phạm-Hoàng-Tùng:

Blog Phạm-Viết-Đào:

Chết Bởi Trung Cộng:

Diễn-Đàn Thảo-Luận Về Tình-Hình Việt-Nam:

Địa-Linh Nhân-Kiệt Của Việt-Nam:

Điện-Toán - Tin-Học:

Ebooks Hồi-Ký - Bút-Ký:

Hịch Tướng Sĩ:

Hình-Ảnh Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa

History Of Viet Nam

Hoàng-Sa Trường-Sa Là Của Việt- Nam:

Hồ-Sơ Chủ-Quyền Quốc-Gia Việt- Nam 

Hội Sử-Học Việt-Nam tại Âu-Châu

Human Rights Vietnam - Human Rights Activist

Lá Thư Úc-Châu

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại:  

Lịch-Sử Việt-Nam Ngàn Xưa:

Ngàn Năm Thăng Long (1010 - 2010)

Nghĩa-Trang Quân-Đội Biên-Hòa

Nguyên-Tử Của Việt-Nam Và Quốc- Tế

Người Dân Khiếu-Kiện:

Phụ-Nữ, Gia-Đình, Và Cuộc Sống:

Quốc-Tế:

Sitemap:

Tiền-Tệ Việt-Nam:

Tin Nhắn, Tìm Thân-Nhân Mất-Tích, Mộ Tìm Thân-Nhân:

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam:

Thư-Tín:

Tư-Tưởng Phật-Giáo:

Tưởng-Niệm 50 Năm Anh-Hùng Ngô-Đình-Diệm, Anh-Hùng Ngô-Đình-Nhu Vị-Quốc Vong-Thân 1963-2013:

Tưởng-Niệm 50 Năm Hòa-Thượng Thích-Quảng-Đức Tự-Thiêu 1963-2013:

Trang Thơ Văn Mai-Hoài-Thu:

Trang Thơ Văn Minh-Vân:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Chí-Thiện:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Khôi:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Thị-Thanh:

Trang TL Nguyễn-Việt Phúc-Lộc:

Trang Nhật-Hồng Nguyễn-Thanh-Vân:

Trang Thơ Văn Phạm-Ngọc-Thái:

Trang Thơ Văn Phan-Văn-Phước:

Trang Thơ Văn Quê-Hương:

Trang Thơ Văn Thanh-Sơn:

Trang Thơ Văn ThụcQuyên:

Trang Thơ Văn Vĩnh-Nhất-Tâm:

Truyện Dài Thời Chiến-Tranh Việt-Nam (Ebooks):

Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử - Donate:

Văn-Hóa Tộc Việt:

Weblinks:

 

 

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam Ở Trong Và Ngoài Nước

Thư Gửi Thiếu-Tướng Nguyễn-Trọng-Vĩnh

Nguyên Đại Sứ V.N.D.C.C.H. tại Bắc Kinh
Người gửi: Bằng Phong Đặng văn Âu

California, USA, ngày 1 tháng 1 năm 2013

Thưa Lão trượng,

Từ hơn một năm nay, tôi ngưng viết những bài tham luận đóng góp với các nhà lãnh đạo Việt Nam, vì đụng phải bức tường vô cảm không tim, không óc, không quan tâm đến vận mệnh nước nhà. Nhưng hôm nay, nhân đọc bài “Từ Đảng Cộng sản lúc ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay” của Lão trượng đăng trên trang mạng Bauxitvn, tôi có cảm giác như mình vừa nghe xong bài giảng về Biển Đông của Đại tá Trần đăng Thanh (Tiến sĩ, Phó Giáo Sư Học Viện Quốc Phòng) cho lãnh đạo các trường Đại học rằng ta phải nhớ cái ơn sâu nghĩa nặng, nhường cơm xẻ áo của Trung Cộng giúp Đảng Cộng sản Việt Nam. Do đó, bây giờ tôi phải viết thư này gửi Cụ để những bạn trẻ trong nước đừng bị các nhà “cách mạng lão thành” mắc chứng hoang tưởng “Chủ Nghĩa Xã Hội” mà tin vào cái quá khứ huyễn hoặc của một thời tăm tối.

Mở đầu bài, Lão trượng viết: “Có những phần tử chống cộng cực đoan phủ định toàn bộ Đảng CSVN, họ nhắm mắt trước thời kỳ huy hoàng của Đảng CS Đông Dương, Đảng Lao động VN (cũng là Đảng cộng sản). Họ không thấy được sự hy sinh dũng cảm và công lao to lớn của Đảng đối với dân tộc. ĐCS sinh ra vì nước vì dân, không phải vì lợi ích riêng tư nào của Đảng. Dưới ách thống trị của thực dân Pháp hàng nghìn, hàng nghìn đảng viên bất chấp tra tấn, tù đày, hàng chục đồng chí lãnh đạo của Đảng bị lên máy chém, bị bắt, nếu không có Đảng CS lãnh đạo nhân dân vùng lên làm cách mạng Tháng 8 thì sao có nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ra đời, bản đồ Việt Nam lại xuất hiện trên quả địa cầu. Uy tín của Đảng rất lớn, Đảng không có quyền gì và cũng không cần quyền (chưa có điều 4) vẫn lãnh đạo được nhân dân, nhân dân hết lòng tin yêu Đảng, bảo vệ Đảng.” thì tôi nhận thấy mình có nghĩa vụ bày tỏ đôi điều cho đúng sự thật lịch sử. Tôi không nuôi ảo tưởng rằng tôi có thể thay đổi nếp suy nghĩ đã định hình của Lão trượng; mục đích (nhắc lại) của thư này là nhắm tới những bạn trẻ trong nước bị chính quyền nhồi nhét vào đầu óc những điều không đúng để tiếp tục chịu ơn Đảng CSVN, rồi không dám đứng lên lật đổ tà quyền.

Trước tiên, xin thưa với Cụ rằng tôi vốn kịch liệt chống lại sự dối trá, bịp bợm, gian manh và sự tàn ác hung bạo đến từ bất cứ phía nào: cộng sản hay không cộng sản. Nếu phía mang danh nghĩa quốc gia đối nghịch với cộng sản mà có những hành vi tồi bại như vừa nêu trên, tôi cũng cương quyết chống tới cùng. Xác định như thể để Lão trượng đừng nghĩ rằng tôi là người chống Cộng cực đoan, nên phản bác luận điệu của Cụ.

Thực tế đã chứng minh cho thấy nhiều quốc gia bị thực dân đô hộ giành được độc lập mà không cần có chủ nghĩa Mác-Lê và chẳng cần đảng cộng sản lãnh đạo. Vì sự tham lam, ngu dốt của Thực dân Pháp mà nước Việt Nam bị rơi vào ách thống trị của cộng sản cho đến ngày hôm nay. Bằng cớ rất rõ là nhân dân ở những thuộc địa của Thực dân Anh không tốn một giọt máu mà vẫn được trả độc lập và không bị gông cùm cộng sản xiết cổ. Ông Hồ Chí Minh là một kẻ phiêu lưu, tha phương cầu thực; chứ không phải là một nhà cách mạng bôn ba hải ngoại tìm đường cứu nước. Chẳng qua ông ta viết đơn khẩn cầu xin Thực dân vào học trường Thuộc Địa mà không được người Pháp chấp thuận thì đi làm cách mạng đấy thôi. Giá như Thực Dân Pháp nhận ông Hồ vào học Trường Thuộc địa, ông Hồ sẽ là người đắc lực phục vụ cho Thực Dân. Chắc chắn nhân dân Việt Nam không khốn khổ khốn nạn như hôm nay.

Vừa rồi, trong cuộc hội thảo góp ý với Đại Hội Đảng, giáo sư Trần Phương –  cựu Phó Thủ tưởng –  đặt câu hỏi Chủ Nghĩa Xã Hội là gì cho các tham dự viên gồm những cựu tai to mặt lớn trong Đảng một thời, không một ai trả lời được. Huống chi vốn liếng học vấn kém cỏi của ông Hồ lúc bấy giờ thì làm sao hiểu được Chủ Nghĩa Cộng Sản mà cứ nhắm mắt cưỡng bách ai nấy phải phục tùng? Hễ ai không thuận tình tuân theo đều bị quy tội phản động, phản quốc! Dưới chế độ cộng sản, hai chữ “phản động” có nghĩa là bản án tử hình!

Ông Hồ là người láu cá thượng thặng, rất giỏi đóng trò đạo đức giả đánh lừa thiên hạ, lại sẵn có bản tính hung ác nên rất thích hợp với chủ trương vô nhân đạo cộng sản. Staline sai tay chân bộ hạ giết đồng chí cộng sản Trotsky, ông Hồ cũng ra lệnh bộ hạ ám sát những lãnh tụ Đảng Quốc gia như Trương Tử Anh, Lý Đông A, Huỳnh Phú Sổ, Khái Hưng … cùng những nhân vật có tiếng tăm như Phạm Quỳnh, Ngô Đình Khôi… để độc quyền cầm đầu cái gọi là kháng chiến chống Pháp thì còn đâu lực lượng nào khác ngoài cộng sản để lãnh đạo toàn dân kháng Pháp? Ban đầu, nhiều người Việt Nam yêu nước tham gia Mặt trận Việt Minh, nhưng dần dần họ rời bỏ hàng ngũ, vì họ nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cộng sản. Thà bị thực dân Pháp đô hộ còn hơn phải sống dưới ách thống trị cộng sản! Đừng kết tội họ Việt gian. Anh tôi – Hùm Xám Đặng văn Việt – tỏ ra tự hào về thành tích đánh tan binh đoàn Lepage của Pháp, tôi đã nói với anh tôi: “Giá như anh đừng đánh Pháp, dân tộc Việt không bị mất nước vào tay thằng Tàu!”.

Nếu Mao Trạch Đông không thắng Tưởng Giới Thạch ở Hoa lục thì liệu Hồ Chí Minh có vũ khí, đạn dược để đánh Pháp hay không? Làm gì có cái gọi là chiến thắng Điện Biên Phủ “lừng lẫy năm Châu, chấn động địa cầu” như Lão trượng tuyên xưng! Đó là luận điệu tuyên truyền rẻ tiền của một thời mông muội do Đảng Cộng sản rêu rao, đáng lý ra Lão trượng không nên hãnh diện hão, sau khi sự thật đã phơi bày! Phải nói Đức Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung mới xứng danh là bậc anh hùng dân tộc! Vì các Ngài tự lấy sức mạnh nhân dân để chống ngoại xâm; chứ không đi xin vũ khí, binh lực, tài lực của ngoại bang.

Ông Hồ đề thơ tại Đền Kiếp Bạc thờ Đức Thánh Trần có câu: “Bác (Đức Thánh Trần) đưa một nước qua nô lệ; tôi (ông Hồ) dắt năm Châu tới đại đồng” để ví mình còn anh hùng hơn Đức Thánh Trần. Ngày nay tôi sửa lại: “Bác (ông Hồ) lùa cả nước vào nô lệ; đày đọa toàn dân xuống khốn cùng”!

Có lẽ Cụ chưa được nghe mẩu đối thoại giữa Đại sứ Nguyễn Trung với Bộ trưởng Ngoại giao Thái Lan? Ông Nguyễn Trung khoe Đảng CSVN rất tự hào vì từng đánh bại đế quốc Pháp, đế quốc Mỹ, liền được ông Bộ trưởng Ngoại Giao Thái nhỏ nhẹ đáp ngay: “Chúng tôi cũng rất hãnh diện vì không phải đánh Pháp, đánh Mỹ”. Là một nhà ngoại giao, chắc chắn Cụ phải hiểu “ngôn ngữ ngoại giao”. Đó là câu chửi xéo rất thâm của ông Bộ trưởng Ngoại giao Thái. Ông ta ngầm bảo rằng vua quan Việt Nam ngu muội, không chịu nghe lời điều trần của Nguyễn Trường Tộ nhằm chấm dứt chính sách bế môn tỏa cảng, mở rộng bang giao với các nước để canh tân xứ sở như Nhật Bản thì làm thế nào bị Thực dân Pháp đô hộ? Hồ Chí Minh đừng làm tay sai cộng sản thi hành nghĩa vụ quốc tế thì “đế quốc” Mỹ đâu cần nhảy vào Miền Nam?

Ông Hồ theo cộng sản đánh Pháp, một là để thỏa mãn cái giấc mơ làm “Cha Già dân tộc” và hai là làm theo mệnh lệnh của Quốc tế Đệ tam. Chỉ vì tham vọng cá nhân nhất thời (mơ làm Cha Già dân tộc) mà ông ta đem cả dân tộc mình đi làm tôi mọi cho Đại Hán; chỉ vì hèn nên ông ta tuân lệnh Nga Hoa thi hành chủ trương “Cải Cách Ruộng Đất” cực kỳ tàn bạo, bất nhân. Sau khi thấy được dã tâm của hai đàn anh cộng sản Nga Tầu bắt tay “đế quốc” chia đôi đất nước trên đầu mình, ông Hồ phải tỉnh ngộ để thi hành chính sách cai trị cho đúng với câu khẩu hiệu “Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc”mà ông hô hào. Thay vì thi đua với Miền Nam làm cho dân giàu, nước mạnh, tự do no ấm để chứng tỏ tài kinh bang tế thế của mình hơn Ngô Đình Diệm. Trái lại, ông biến một nửa nước thành một nhà tù vĩ đại, rồi lậy lục Nga Hoa để xin súng ống đạn dược nhằm xâm lược Miền Nam, giết hại anh em cùng nòi giống!

Lịch sử cận đại còn sờ sờ ra đó: Nguyễn phúc Ánh cầu viện nước Pháp đánh Nhà Tây Sơn, rồi cuối cùng Đất Nước bị Thực dân Pháp đô hộ. Ông Hồ và tập đoàn cầu viện khí giới, lương thực của Trung Cộng đánh Miền Nam, tất nhiên cả nước rồi cũng sẽ bị Trung Quốc đô hộ. Điều đó đã được Miền Nam cảnh giác khi so sánh Hồ Chí Minh với Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống là cõng rắn cắn gà nhà. Nhưng bọn mệnh danh trí thức ở Miền Nam như Nguyễn Hữu Thọ, Trịnh Đình Thảo, Nguyễn thị Bình, Dương Quỳnh Hoa, Tôn thất Dương Kỵ, Dương Tiềm … hay bọn đội lốt tôn giáo như Trí Quang, Huỳnh Liên. Nguyễn Ngọc Lan … ngu dốt làm nội ứng tiếp tay Hồ Chí Minh trong mưu đồ xâm lăng Miền Nam. Nền dân chủ non yếu của VNCH tất nhiên phải sụp đổ thôi. Thắng Miền Nam xong, Đảng CSVN hành xử như thổ phỉ, toàn một lũ đầu trộm đuôi cướp lại giả nhân giả nghĩa, dùng chính sách cai trị tàn bạo đối với kẻ bại trận và phản bội những thành phần có công với Đảng trong cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nham. Thế mà gọi là giải phóng sao?

Các lãnh tụ quốc gia quá nhân đạo. Thủ tướng Trần trọng Kim tưởng Hồ Chí Minh cũng yêu nước Việt Nam như mình, nên đã khước từ lời đề nghị của viên Đại sứ Nhật Bản sẵn sàng tiêu diệt Hồ Chí Minh cùng tất cả đồng bọn của ông ta. Giá như cụ Trần trọng Kim biết được nhân dân Việt Nam sẽ bị cộng sản đày đọa khốn khổ hơn cả dưới gót giày quân xâm lược Pháp thì Cụ Trần đã đồng ý để cho quân Nhật tận diệt cộng sản rồi! Một khi con rắn độc Hồ Chí Minh bị đánh dập đầu thì cái đuôi Đảng Cộng sản VN cũng tiêu tan. Làm gì có cái cảnh máu đổ thịt rơi huynh đệ tương tàn mà Cụ gọi là chiến công hiển hách?
Thưa Cụ Nguyễn Trọng Vĩnh,

Nhìn lại lịch sử, nhiều khi tôi nghĩ rằng có lẽ tổ tiên ta phạm vào một tội ác gì ghê gớm lắm nên Trời Phật đã phái xuống trần gian một thầy phù thủy qủy khốc thần sầu. Đó là ông Hồ Chí Minh. Khi ông Nguyễn Khắc Viện (anh ruột bà Chị Dâu của tôi) than phiền về tập đoàn cai trị bằng câu “vô sản không đáng sợ bằng vô học”, tôi từ Hoa Kỳ đã gọi điện thoại cho ông ta: “Thưa anh, tại sao một người học rộng như anh mà không nhìn thấy thủ đoạn tàn ác bất nhân ghê gớm của cộng sản?”. Ông Viện trả lời: “Mình thù Thực dân Pháp, mình khao khát độc lập nên mình quá ngây thơ”. Tôi hỏi: “Thế anh không thấy ông Hồ đi theo Cộng Sản Quốc Tế đều phải thi hành mệnh lệnh của các ông Trùm Mác-xít à? Sao gọi là độc lập?”.

Đa số người Việt Nam anh dũng hy sinh chịu đòn tra tấn của Pháp vì họ mong mỏi độc lập; chứ chẳng phải vì yêu chủ nghĩa cộng sản như Cụ tưởng. Cái đáng trách là người học rộng (trí thức) như ông Nguyễn Khắc Viện không biết ông Hồ dựng lên cái Đảng Cộng sản Việt Nam, tất nhiên ông Hồ phải chịu sự chỉ đạo của Cộng Sản Quốc Tế, thì nước mình coi như mất chủ quyền rồi? Đánh Pháp chỉ là cái cớ để có lý do chính đáng trong mưu đồ nhuộm đỏ toàn cầu; chứ không phải vì sự Tự Do, Hạnh Phúc của nhân dân Việt Nam. Ngoài ra, bác sĩ Nguyễn Khắc Viện trung thành với ông Hồ là một sự bất hiếu đối với cha mình. Cụ Nguyễn Khắc Niêm – thân sinh bác sĩ Nguyễn Khắc Viện – là một nhà Nho lương thiện, trong sạch mà phải tự tử vì chủ trương “trí, phú, địa, hào phải bị đào tận gốc, trốc tận rễ” của ông Hồ. Miền Nam được sự hỗ trợ của Hoa Kỳ mà để thua cộng sản là tại vì bị bọn mang danh trí thức nhưng cũng ngu như bác sĩ Nguyễn Khắc Viện đi làm tay sai cho cộng sản và người dân đã không tưởng tượng ra được cộng sản tàn ác, bất lương khủng khiếp ghê gớm đến như thế, mặc dù hơn một triệu người Miền Bắc phải bỏ mồ mả cha ông, tài sản chạy vào Nam cũng không đủ làm cho dân Nam sáng mắt, nên đã không tích cực Diệt Cộng!

Ngài Đại sứ ca ngợi những thành tích của Đảng CSVN trước năm 1975, có lẽ vì tưởng nhớ thời kỳ huy hoàng của mình đang tại chức, nên cứ đề cao uy tín của đảng được nhân dân tin tưởng, qúy trọng? Cụ phát biểu như vậy là nói lấy được. Giá như cụ ở địa vị Nguyễn Hữu Đang, một nhân vật từng dựng khán đài cho ông Hồ đọc Tuyên Ngôn Độc Lập ở Hà Nội năm 1945, sau này bị Đảng đầy ải như con vật vì tội xin được tự do sáng tác trong Phong trào Nhân Văn, thì Cụ có hãnh diện không? Khi cai trị Miền Bắc từ năm 1954 đến năm 1975, cộng sản có bao giờ tổ chức bầu cử tự do đâu mà Cụ bảo dân yêu qúy  Đảng với lại uy tín Đảng rất cao? Có lẽ Cụ chưa từng nghe câu hát thầm lén trong dân gian: “Một năm ba thước vải thô, làm sao che mặt Cụ Hồ hỡi em”, nên Cụ cứ tưởng dân yêu, dân qúy Đảng của “Bác Hồ” lắm?

Ông Hồ là cha đẻ Đảng CSVN, là cha đẻ những nhà lãnh đạo cộng sản bây giờ. Chủ trương tiêu diệt, bạc đãi trí thức của ông Hồ là một tội lớn đối với Tổ Quốc. Phong trào Nhân Văn Giai Phẩm của các văn nghệ sĩ từng hy sinh gian khổ trong kháng chiến, chỉ xin Đảng cho họ được tự do sáng tác mà thôi, chứ không hề chống Đảng, thế mà ông Hồ đã trù dập cho tàn, cho mạt trọn kiếp. Trí thức là cái đầu, là vốn qúy của Tổ Quốc mà ông Hồ hành hạ dã man, dùng miếng ăn để chế ngự bao tử của họ để họ phải chịu hèn, chịu nhục thì chỉ còn lại những phần tử ngu dốt, vô học chỉ biết vâng vâng, dạ dạ làm theo lệnh “Bác” mới có thể leo lên chiếc ghế lãnh đạo để kế tục sự nghiệp ngu dân của Bác mà thôi! Lê Duẩn, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng, Trương Tấn Sang… đều là những đứa con, là sản phẩm của “Bác”, ngày nay họ cai trị xứ sở đâu có khác gì cách cai trị của ông bố mà Lão trượng than phiền?

– Trách lãnh đạo ngày nay nói một đường làm một nẻo ư? Ông Hồ trước kia lớn tiếng hô hào: “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết. Thành công, thành công, đại thành công”, nhưng ban đêm sai thủ hạ ám sát những người yêu nước chống Pháp nhưng không chịu theo cộng sản.

–  Trách Đảng không áp dụng quy định luật pháp như Hiến Pháp đã đề ra ư? Ông Hồ viết Hiến Pháp năm 1946 có đầy đủ các quyền công dân, quyền tự do như các nước dân chủ Tây Phương cốt để tuyên truyền với thế giới. Còn trong thực tế “Bác Hồ” có thi hành điều khoản nào đâu? Cái Đảng Cộng sản vẫn ngồi trên luật pháp. Quốc Hội lập ra cho có hình thức, “đảng cử dân bầu” mà bảo là đại diện dân à?

– Đạo đức suy đồi, tệ nạn tham nhũng tràn lan ư? Các nhà lãnh đạo cộng sản sau năm 75 buộc mọi người phải noi gương đạo đức của “bác Hồ”, tất nhiên đạo đức nước nhà càng ngày càng suy đồi là đúng. Bởi vì “bác” là người vừa gian vừa ác thì đạo đức cái nỗi gì? “Bác” sai Trần Quốc Hoàn ngầm thủ tiêu người đàn bà chung chăn gối với mình là Nông thị Xuân, rồi giọt máu của mình là Nguyễn Tất Trung cũng không nhìn nhận, đẩy cho thuộc hạ Vũ Kỳ nuôi mà lại được đề cao thì cái đạo đức đó chỉ có ở những nhà cách mạng cộng sản thôi! Ngoài ra, “bác” còn chủ trương con tố cha, vợ tố chồng, dựng đứng những điều tai ngược trong cải cách ruộng đất để thẳng tay xử tử nạn nhân thì luân thường đạo lý đâu còn? Cho nên Lão thành cách mạng Võ Nguyên Giáp, một trong những nhân vật dựng Đảng đầu tiên, viết kiến nghị yêu cầu Đảng ngưng dự án Bauxít ở Tây Nguyên, liền bị chúng gạt bỏ, ném vào thùng rác không thương tiếc. Dựng lên một Nhà Nước độc tài chuyên chính, tức nhiên phải đẻ ra thối nát, vì quyền lực tuyệt đối phát sinh tham nhũng tuyệt đối! Đó là quy luật, không thể nào tránh được.

– Sử gia Dương Trung Quốc phê phán người cầm quyền không có văn hóa từ chức, vô trách nhiệm. Cha đẻ của Đảng nào khác gì?

Giết oan hàng vạn người trong Cải Cách Ruộng Đất, ông Hồ chỉ nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu làm bộ xin lỗi nhân dân, rồi truất chức Tổng Bí thư Trường Chinh. Lẽ ra ông Hồ phải từ chức, nhận trách nhiệm của mình để làm gương cho đám hậu duệ thì mới có văn hóa từ chức như một tiền lệ.

Nói tóm lại, tình trạng Đất Nước xuống cấp mọi mặt hiện nay là hậu quả tất yếu của cái nhân mà ông Hồ – thủ lãnh Đảng Cộng Sản – gieo trồng. Đừng đổ lỗi cho đám hậu duệ! Từng nghe Lão trượng gay gắt lên án lãnh đạo Việt Nam về tội nhượng đất, nhượng biển cho Trung Cộng trên các đài phát thanh quốc tế, tôi  tưởng Cụ hận Hồ Chí Minh lắm lắm, vì ông Hồ chủ động sự bán nước. Phạm văn Đồng là vị Thủ tướng bù nhìn, sai đâu đánh đó, không thể nào dám tự ý ký công hàm gửi cho Quốc Vụ Viện Tầu xác nhận các đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc Tầu, mà không có lệnh của ông Hồ. Chắc Lão trượng biết điều đó! Thế thì tại sao trong giờ phút này Lão trượng còn ca ngợi công đức của ông Hồ? Lão trượng có biết rằng bài viết của Lão trượng là một sự đầu độc tuổi trẻ Việt Nam không, vì ca tụng kẻ bán nước? Luận điệu trong bài viết của Cụ rất giống những lời nói nịnh bợ Tầu của Trần Đăng Thanh lắm!

Ông Hồ đã chết, không thể dựng xác ông dậy để hài tội. Giá như ông Hồ là một nhà độc tài sắt máu, nhưng dần dà ông xây dựng được một quốc gia có luật pháp minh bạch, mọi người dân được thật sự hưởng công bằng, đủ cơm no áo ấm thì nhân dân sẽ tôn thờ như một nhà lãnh đạo anh minh. Giống như Tưởng Giới Thạch của Đài Loan, Phác Chính Hy của Hàn Quốc, Lý Quang Diệu của Tân Gia Ba là những nhà độc tài, nhưng đất nước họ đều phát triển về kinh tế, có kỷ cương, người dân đều hưởng các quyền dân sự, vì các ông ấy yêu nước của họ. Ông Hồ là vua bịp, giả dạng yêu nước, nhưng thực chất là kẻ bán nước nằm dưới cái vỏ bọc Quốc Tế Vô Sản. Ông Hồ đã áp đặt một bộ máy cai trị xảo trá bằng các khẩu hiệu tuyên truyền bịp bợm. Ông chết đi, nhưng để lại bộ máy bịp bợm “nói một đàng làm một nẻo” đó. Cựu Chủ tịch Quốc hội Nguyễn văn An sau khi rời khỏi chức vụ đã than phiền về tình trạng tụt hậu toàn diện trên Đất Nước là do lỗi hệ thống (tức là bộ máy hay cơ chế), mà không dám nói thẳng đấy là tội của ông Hồ – người dựng lên cơ chế. Cái cơ chế không công khai minh bạch, chuyên môn làm những chuyện khuất tất tồi bại. Ngày nay Đảng sai côn đồ (Công An trá hình) lấy phân người trộn với dầu xe để tạt vào nhà ông Hoàng Minh Chính – nguyên Viện trưởng Viện Triết học Mác-Lê – thì có khác gì ông Hồ ra lệnh cho Đội Cải Cách vu oan giáng họa cho những nạn nhân bị quy vào thành phần địa chủ, giết ân nhân Nguyễn thị Năm?

Qúy Cụ “Lão thành cách mạng” vì lòng yêu nước, mơ giấc mơ độc lập nên trót dại dột do vô thức mà chạy theo kẻ bán nước. Trong đời người, ai cũng vô tình phạm phải sai lầm. Ngày nay sự thật đã phơi bày, đừng  hãnh diện vì sự sai lầm của mình đã dũng cảm đánh Pháp, đánh Mỹ nữa. Nếu hãnh diện mình đã “quyết tử cho dân tộc quyết sinh”, tại sao bây giờ không lấy cái mạng già gần đất xa trời đồng loạt nhào ra với đám trẻ biểu tình chống Trung Cộng đi, để xem cái bọn cầm quyền này chúng nó đối xử với “lão thành cách mạng” ra sao?! Các Cụ còn nêu cao thành tích trong quá khứ càng đắc tội với dân tộc! Chính các Cụ là những người phải dõng dạc hô hào toàn dân đứng lên để dẹp cái Đảng Cộng sản ác ôn đó đi, vì các Cụ chính là kẻ tiếp tay với ông Hồ đẻ ra đám Mafia hiện nay. Các Cụ phải nhận lấy trách nhiệm của mình thì mới có thể đòi hỏi nhà cầm quyền có trách nhiệm với Nhân Dân, với Đất Nước, thưa Cụ Vĩnh. Là người đã bước lên địa vị Đại sứ, chắc chắn Cụ phải hiểu hành động của mình là nghịch lý: Vì không thể vừa tôn thờ một kẻ “mãi quốc cầu vinh” như ông Hồ, vừa nguyền rủa bọn con cái ông Hồ hèn hạ trước kẻ thù Trung Cộng!
Nhiều người bảo: “Nước Việt Nam sắp mất vào tay thằng Tầu”. Tôi nghĩ khác: “Nước Việt Nam đã mất rồi!”. Từ khi ông Hồ sai Phạm văn Đồng viết công hàm nhìn nhận Hoàng Sa, Trường Sa thuộc Tầu gửi cho  Chu Ân Lai là mình đã mất nước rồi! Xưa kia Thái thú Tô Định đày đọa dân mình không bằng các ông quan trong bộ máy cai trị hiện nay do ông Hồ dựng lên! Các bậc Lão thành như Cụ còn mang đầu óc tâng bốc ông Hồ, một kẻ bán nước, thì thật sự hết thuốc chữa rồi, Cụ ạ! Vô kế khả thi!

Trân trọng kính chào Lão trượng,

Bằng Phong Đặng văn Âu

Tái bút: Kèm theo đây là bài viết của Cụ để độc giả tiện theo dõi.

Từ Đảng Cộng sản ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay

Nguyễn Trọng Vĩnh

Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, lão thành cách mạng 96 tuổi đời, cựu Đại sứ đặc mệnh toàn quyền Việt Nam tại Trung Quốc, nguyên ủy viên Trung ương đảng vừa gửi đến BVN một bài viết trình bày các nhận định cá nhân về sự thay đổi của Đảng Cộng sản Việt Nam qua các thời kỳ. Chúng tôi xin trân trọng đăng nguyên bài viết của ông, để bạn đọc xa gần tham khảo.

Bauxite Việt Nam

Có những phần tử chống cộng cực đoan phủ định toàn bộ Đảng CSVN, họ nhắm mắt trước thời kỳ huy hoàng của Đảng CS Đông Dương, Đảng Lao động VN (cũng là Đảng cộng sản). Họ không thấy được sự hy sinh dũng cảm và công lao to lớn của Đảng đối với dân tộc. ĐCS sinh ra vì nước vì dân, không phải vì lợi ích riêng tư nào của Đảng. Dưới ách thống trị của thực dân Pháp hàng nghìn, hàng nghìn đảng viên bất chấp tra tấn, tù đày, hàng chục đồng chí lãnh đạo của Đảng bị lên máy chém, bị bắt, nếu không có Đảng CS lãnh đạo nhân dân vùng lên làm cách mạng Tháng 8 thì sao có nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ra đời, bản đồ Việt Nam lại xuất hiện trên quả địa cầu. Uy tín của Đảng rất lớn, Đảng không có quyền gì và cũng không cần quyền (chưa có điều 4) vẫn lãnh đạo được nhân dân, nhân dân hết lòng tin yêu Đảng, bảo vệ Đảng.

Nếu không có sự lãnh đạo của Đảng Lao động Việt Nam, của Chủ tịch Hồ Chí Minh và lòng tin của nhân dân thì làm gì có trận thắng Điện Biên Phủ “Lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu” giải phóng nửa nước? Tuy có sai lầm trong cải cách ruộng đất, Tổng bí thư Trường Chinh từ chức, Bác Hồ xin lỗi dân, và sửa sai, dân lại tín nhiệm Đảng và theo Đảng.

Nếu không có sự lãnh đạo của Đảng Lao động ViệtNam và Bác Hồ được dân tin thì sao có thể đánh thắng đế quốc Mỹ hiện đại, giàu mạnh hơn ta gấp nhiều lần, thực hiện được hoàn toàn độc lập thống nhất. Uy tín của ViệtNamrất cao, được thế giới khâm phục.
Thực tế trên đây là giai đoạn hào hùng của dân tộc việtNam cũng là giai đoạn quang vinh của Đảng cộng sản ViệtNam (Đảng Lao động ViệtNam).

Tuy nhiên cũng không thể đồng nhất Đảng Cộng sản từ giai đoạn này trở về trước với Đảng CS từ đấy cho đến hiện nay. Mọi vật không ngừng hoạt động. Tùy theo bối cảnh, môi trường và vai trò của người lãnh đạo từng thời gian mà Đảng cũng biến thiên, chuyển hóa. Nhận xét Đảng phải căn cứ vào thực tiễn, vì thực tiễn là tiêu chuẩn của chân lý.

Từ sau thắng lợi năm 1975, trong lãnh đạo xuất hiện tư tưởng chủ quan duy ý chí, cho rằng từ nay trở đi “không có kẻ địch nào dám xâm phạm nước ta”, rồi chủ trương nhập tỉnh, nhập huyện đi lên “sản xuất lớn XHCN”, tuyên bố qua vài năm, nhà nhà sẽ có tivi, tủ lạnh… Kết quả không như ý muốn. Thêm vào đó lại chậm xóa bỏ bao cấp khiến sản xuất trì trệ, rồi cải tạo công thương nghiệp miền Nam, khiến kinh tế càng khó khăn, ảnh hưởng đến đời sống, nhân dân thiếu tin tưởng, nội bộ lãnh đạo cũng có vấn đề, lại bị Trung Quốc tấn công bất ngờ tháng 2/1979, uy tín của Đảng bắt đầu giảm.

Đến cuối nhiệm kỳ Đại hội Đảng 5 sang nhiệm kỳ Đại hội 6, lãnh đạo đổi mới tư duy, xóa bỏ bao cấp, thực hiện “Khoán 10”, cởi trói cho nông dân. Kinh tế có chiều khá lên, nhân dân có hy vọng, uy tín của Đảng phần nào được phục hồi. Nhưng sau đó không lâu, Liên Xô tan rã, các nước XHCN Đông Âu sụp đổ, nước ta lại gặp không ít khó khăn. Điều bất hạnh là cuối nhiệm kỳ Đại hội 6, trong cuộc hội đàm với Trung Quốc ở Thành Đô nhằm lập lại quan hệ bình thường giữa hai nước, phái đoàn ta đã chấp nhận sự áp đặt của Trung Quốc không được nhắc cuộc xâm lăng của họ tháng 2/1979 và phải gạt bỏ Bộ trưởng ngoại giao Nguyễn Cơ Thạch, người đã sớm nhận ra những mưu đồ xấu xa của giới cầm quyền bá quyền bành trướng đối với nước ta, luôn cảnh giác đối với họ. Từ đó họ tiếp tục lấn lướt ta. Trong hiệp định biên giới đất liền họ ăn của ta mất nửa thác Bản Giốc, và nhiều đất đai trong đàm phán về vịnh Bắc Bộ, họ không chịu chấp nhận hiệp ước Pháp – Thanh do lịch sử để lại, đòi chia lại, lại ăn hơn của ta nhiều km2 trên vịnh.

Nhiệm kỳ của Tổng bí thư Đỗ Mười cũng không có gì khởi sắc, đồng thời tham nhũng phát triển kể cả ở cấp cao đến nỗi phát biểu trong một hội nghị, nguyên TBT Nguyễn Văn Linh đã nói: “dột từ nóc dột xuống”. Thêm vào đó, có vụ TBT Đỗ Mười nhận 1 triệu đô la do chính phủ Hàn Quốc tặng trong dịp ông sang thăm nước này, không nộp ngân sách, dư luận xầm xì, ảnh hưởng đến tín nhiệm với Đảng.

Được Trung ương giao trọng trách, TBT Lê Khả Phiêu chủ trương kiên quyết chống tham nhũng và chỉnh đốn Đảng, nhân dân trông chờ, nhưng chạm đến những quan chức “có vấn đề”, lại chủ trương bỏ chức cố vấn, nên bị những người mất quyền lợi phản ứng, chỉ mới nửa nhiệm kỳ đã bị nhóm cố vấn do Lê Đức Anh chủ trì lật đổ. Ông còn bị dư luận xì xèo vì cho là đã bán đất của Tổ Quốc trong đàm phán biên giới.

Từ đại hội Đảng IX, TBT Nông Đức Mạnh nắm quyền lãnh đạo đến nay, Trung Quốc càng lấn át, chi phối mạnh hơn, can thiệp vào nhân sự nội bộ ta, mua rừng, mua đất, vào khai thác bauxite Tây Nguyên, làm nhiều việc phá hoại kinh tế ta, liên tiếp hành động ngang ngược ở biển Đông, đưa hàng vạn người Trung Quốc rải khắp nước ta, cố tình ép ta đi vào quỹ đạo của họ.

Thêm nữa, qua hoạt động của TBT Nông Đức Mạnh bộc lộ trình độ yếu kém, nhân dân chế giễu gọi là ông “cây gì, con gì”, đã thế ông lại có thái độ áp đặt. Nhiều khiếu nại, tố cáo không đưa ra Trung ương thảo luận, hoặc thảo luận nửa vời rồi “khoanh lại”, nhiều kiến nghị tâm huyết của cán bộ lão thành cách mạng, trí thức và tướng lĩnh yêu nước bị xếp xó. Uy tín của Đảng bị giảm sút.
Đến nhiệm kỳ thứ 2 của TBT Nông Đức Mạnh đồng thời với ông Nguyễn Tấn Dũng lên làm Thủ tướng, đất nước còn xấu đi thậm tệ.

Tham nhũng tràn lan, kinh tế sa sút, hàng vạn doanh nghiệp phá sản, đạo đức, văn hoá xuống thấp, tệ nạn xã hội phát triển, lệ thuộc chưa thoát.

Về Đảng, một bộ phận không nhỏ đảng viên, kể cả một số đảng viên cao cấp suy thoái về tư tưởng, chính trị, đạo đức, lối sống, có nghĩa là Đảng cũng suy thoái, không còn như giai đoạn trước kia.

Chưa bao giờ thấy nhiều cấm, nhiều tăng như hiện nay.

Cấm công nhân đình công tự phát, cấm biểu tình, cấm tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, cấm phản biện, cấm tụ tập đông người, cấm khiếu kiện tập thể, cấm đảng viên cùng ký khiếu kiện với dân dù quyền lợi cũng bị xâm phạm như dân, cấm đảng viên ứng cử tự do đại biểu quốc hội, không cho người quá 60 tuổi được ứng cử đại biểu Quốc hội (vi phạm hiến pháp), hạn chế công dân ngoài Đảng chỉ được 15% trong Quốc hội, hóa ra là Đảng hội, không còn đúng nghĩa là cơ quan đại diện của toàn dân nữa.

Tăng viện phí, tăng học phí, tăng giá điện, tăng giá nước, tăng giá xăng dầu, tăng đóng góp, tăng lấy đất của nông dân đưa cho nhà đầu tư địa ốc xây chung cư cao tầng quá nhiều, thừa ế, tăng thất nghiệp do xí nghiệp phá sản và dân cày mất đất, tăng thất thoát tiền của nhà nước, tăng nợ xấu ngân hàng, tăng nợ nước ngoài, tăng lạm phát, tiền mất giá thảm hại, mớ rau, con cá đắt đỏ, đời sống đa số dân chật vật.

Sau hội nghị Trung ương 6, mọi người thất vọng, mất hết lòng tin, uy tín của Đảng xuống thấp hơn bao giờ hết.

Nếu tình hình chính trị xã hội như trên cứ kéo dài, tham nhũng, chuyên quyền, độc đoán cứ tiếp diễn thì đến một lúc nào đó dân bức xúc đến cực độ, tức nước vỡ bờ, khắp nơi bùng nổ thì bộ máy đàn áp hung ác rất to cũng không ngăn nổi.

Chỉ có một con đường sáng là lãnh đạo quay lại với dân, dựa vào, kiên quyết thật sự loại trừ tham nhũng, thực hiện dân chủ, tin tưởng trí thức yêu nước, trọng dụng nhân tài, phát huy tinh thần tự lực tự cường, thực hiện chính sách ngoại giao độc lập tự chủ, không chỉ hữu hảo với Trung Quốc mà quan hệ mật thiết với các nước lớn như Ấn, Nga, Nhật, Mỹ vì lợi ích chung, tăng cường quốc phòng, vũ trang, giáo dục phát huy truyền thống dũng cảm kiên cường của lực lượng vũ trang. Có như thế mới giữ được độc lập chủ quyền để đưa đất nước tiến lên, tránh được nguy cơ trở thành thuộc địa kiểu mới của chủ nghĩa bành trướng Đại Hán.

N.T.V

@ Trúc-Lâm Yên-Tử

Trúc Lâm Yên Tử Trên Mạng Xã Hội:

facebook

pay per click advertising

Thông Báo: Trang nhà Trúc Lâm Yên Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks

Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử

free counters

un compteur pour votre site