lịch sử việt nam

Trang Chính

Biển Cả Và Con Người:

Bưu-Hoa Việt-Nam:

Blog Anh Ba Sàm:

Blog Cầu-Nhật-Tân:

Blog Cu-Làng-Cát:

Blog Dân Làm Báo:

Blog Dân Oan Bùi-Hằng:

Blog Giang-Nam Lãng-Tử:

Blog Huỳnh-Ngọc-Chênh:

Blog Lê-Hiền-Đức:

Blog Lê-Nguyên-Hồng:

Blog Lê-Quốc-Quân:

Blog Mai-Xuân-Dũng:

Blog Người Buôn Gió:

Blog Phạm-Hoàng-Tùng:

Blog Phạm-Viết-Đào:

Blog Quan Làm Báo:

Diễn-Đàn Thảo-Luận Về Tình-Hình Việt-Nam:

Địa-Linh Nhân-Kiệt Của Việt-Nam:

Điện-Toán - Tin-Học:

Ebooks Hồi-Ký - Bút-Ký:

Hịch Tướng Sĩ:

Hình-Ảnh Quân-Lực Việt-Nam Cộng-Hòa

History Of Viet Nam

Hoàng-Sa Trường-Sa Là Của Việt- Nam:

Hồ-Sơ Chủ-Quyền Quốc-Gia Việt- Nam 

Hội Sử-Học Việt-Nam tại Âu-Châu

Human Rights Vietnam - Human Rights Activist

Lá Thư Úc-Châu

Lịch-Sử Việt-Nam Cận-Đại:  

Lịch-Sử Việt-Nam Ngàn Xưa:

Ngàn Năm Thăng Long (1010 - 2010)

Nghĩa-Trang Quân-Đội Biên-Hòa

Nguyên-Tử Của Việt-Nam Và Quốc- Tế

Người Dân Khiếu-Kiện:

Phụ-Nữ, Gia-Đình, Và Cuộc Sống:

Quốc-Tế:

Sitemap:

Tiền-Tệ Việt-Nam:

Tin Nhắn, Tìm Thân-Nhân Mất-Tích, Mộ Tìm Thân-Nhân:

Tin-Tức Thời-Sự Việt-Nam:

Thư-Tín:

Tư-Tưởng Phật-Giáo:

Tưởng-Niệm 50 Năm Anh-Hùng Ngô-Đình-Diệm, Anh-Hùng Ngô-Đình-Nhu Vị-Quốc Vong-Thân 1963-2013:

Tưởng-Niệm 50 Năm Hòa-Thượng Thích-Quảng-Đức Tự-Thiêu 1963-2013:

Trang Thơ Văn Mai-Hoài-Thu:

Trang Thơ Văn Minh-Vân:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Chí-Thiện:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Khôi:

Trang Thơ Văn Nguyễn-Thị-Thanh:

Trang TL Nguyễn-Việt Phúc-Lộc:

Trang Nhật-Hồng Nguyễn-Thanh-Vân:

Trang Thơ Văn Phạm-Ngọc-Thái:

Trang Thơ Văn Phan-Văn-Phước:

Trang Thơ Văn Quê-Hương:

Trang Thơ Văn Thanh-Sơn:

Trang Thơ Văn ThụcQuyên:

Trang Thơ Văn Vĩnh-Nhất-Tâm:

Truyện Dài Thời Chiến-Tranh Việt-Nam (Ebooks):

Ủng Hộ Trúc-Lâm Yên-Tử - Donate:

Văn-Hóa Tộc Việt:

Weblinks:

 

 

Bầu-Cử Tổng-Thống Hoa-Kỳ Năm 2012

Tin-Tức Thời-Sự Quốc-Tế

Bầu Cho Ai Vào Ngày 06-11-2012 Để Không Uổng-Phí Lá Phiếu Của Mình

Mường-Giang @ Trúc-Lâm Yên-TửHoa Kỳ là một Hiệp Chủng Quốc hay một Cộng Ðồng Dân Tộc (Communauté), gồm nhiều sắc dân cùng sống chung trên một lãnh thổ, cùng chia xẻ một thân phận, một tâm lý bất khả phân. Người Việt tị nạn VC tại Hoa Kỳ  từ 1975 tới nay, là một trong nhiều thành phần sắc tộc, tạo thành Dân Tộc Hoa Kỳ. Cộng Ðồng người Việt, là một trong nhiều Cộng Ðồng Dân Tộc của Ðại Gia Ðình Dân Tộc Hoa Kỳ. Do trên trong mọi sinh hoạt chính trị, chúng ta đều có quyền lợi cũng như bổn phận phải tham gia, quan trọng nhất vẫn là quyền BẦU VÀ ỨNG CỬ.

Là một quốc gia tự do, nên nước Mỹ cũng có rất nhiều đảng phái chính trị hoạt động. Tuy nhiên chỉ có hai chính đảng là Cộng Hòa và Dân Chủ mà thôi. Theo truyền thống, đảng Cộng Hòa luôn luôn được giới tài phiệt nâng đở, trái lại đảng Dân Chủ được sự ủng hộ của người nghèo, trí thức và tuổi trẻ. Có một điều nghịch lý, đó là dân Mỹ ít thích đi bầu. Người bản xứ còn vậy, thì trách dân VN tị nạn sao được ? , Cho nên từ trước tới nay trong lịch sử Hoa Kỳ, chưa có vị tổng thống nào đạt được số phiếu tuyệt đối. Do đó đã có nhiềuTu Chính Án được bổ sung liên tiếp , mục đích mở rộng quyền bầu và ứng cử tới mọi người. Năm 1870 xóa bỏ phân biệt chủng tộc. Năm 1920 phụ nữ được đi bầu. Năm 1964 công dân không đóng thuế vẫn được đi bầu. Năm 1971 hạ thấp tuổi đi bầu xuống 18. Dù vậy, người đi bầu vẫn không đông mấy, bằng chứng tổng thống Lyndon B. Johnson , đạt được số phiếu cao nhất từ trước tới nay, cũng chỉ có 37,8% và Martin Van Buren năm 1836, lại có số phiếu thấp nhất là 11,4%.

Hiến pháp Hoa Kỳ năm 1878, qui định nhiệm kỳ tổng thống là 4 năm nhưng không đề cập tới số nhiệm kỳ. Bản Tu Chỉnh Hiếp Pháp số 22 ngày 12-4-1945, qui định nhiệm kỳ tổng thống không quá 2 kỳ. Tu chỉnh này đã chính thức ban hành ngày 27-2-1951.

Nhiều người cho rằng phương thức bầu và ứng cử tại Hoa Kỳ quá rườm rà và phưc tạp so với Tây Phương, tuy cùng một thể chế Ðại Nghị. Nhưng với quan niệm của người Mỹ, việc chọn ứng viên ra tranh cử tổng thống, là một việc vô cùng hệ trọng. Nên chuyện này, chỉ được diễn ra trong nội bộ đảng phái chính trị, từ tháng 1 cho tới tháng 8, gọi là Bầu Cử Sơ BộÐại Hội Ðảng. Người được đề cử ra tranh chức tổng thống phải đạt hơn 50% số phiếu của đại biểu đi bầu. Cũng do rắc rối như vậy, nên năm 1924, đảng dân chủ phải bầu lần thứ 103 mới chọn được người đúng luật.

Riêng ứng cử viên độc lập, thì không cần theo thủ tục trên. Nhưng vì không có phe đảng, nên họ chẳng bao giờ đắc cử. Ngày bầu cử tổng thống Mỹ trên toàn quốc, thường được diễn ra vào ngày thứ ba đầu tiên của tháng 11. Theo luật định, các công dân sẽ đi bầu trực tiếp Ðại Cử Tri, ứng vào số Nghị Sị của Liên Bang, hiện nay được ấn định là 540 người ( 438 Hạ Viện + 100 Thượng Viện + 2 ( Hawaii và Alaska).. Theo Hiến Pháp cũng như Tu Án Chính số 12, thì các Nghị Sĩ và Viên Chức Chính Quyền, không được ra tranh cử Ðại Cử Tri. Riêng 2 ứng viên tổng thống, nếu không đạt được số phiếu tuyệt đối hoặc bằng nhau, thì Hạ Viện sẽ bỏ phiếu bầu 1 trong 2 người. Trường hơp việc bầu cử bị trở ngại, thì sau ngày 3-4 năm tới, phó tổng thống đương nhiệm sẽ lên làm Tổng Thống.

Theo dư luận, vì cái gọi là quốc hội Mỹ, sợ Vị Tổng Thống do người dân trực tiếp bầu lên có uy tín, sẽ coi thường họ và sinh ra kiêu căng độc tài, nên đã đẻ ra luật bầu cử tri đoàn, khiến người dân rất bất mãn. Ðó cũng là lý do họ không muốn đi bầu. Nhiều sự kiện tréo cẳng ngổng đả xảy ra như năm 1876 Samuel J Tilden (Cộng Hòa) được 4.284757 phiếu hơn Rutherford B.Hayed (Dân Chủ) nhưng Hayed lại đắc cử vì hơn 1 phiếu Cử Tri Ðoàn. Lịch sử cũng đã tái diễn qua lần bầu cử năm 2000 giữa Al.Gore (Dân Chủ) và G.W.Bush (Cộng Hòa). Lần này gây sôi nổi khắp thế giới, khiến dư luận cả nước lên án gay gắt, đòi sửa đổi lại luật bầu cử nhưng không biết tới năm nào Quốc Hội Hoa kỳ mới chịu làm theo. Cũng theo Tu Cháinh Án năm 1933, thì tân Tổng Thống và Phó Tổng Thống sẽ nhậm chức vào ngày 20-1 năm tới, đồng thời với sự chấm dứt nhiệm kỳ của Tổng Thống cũ. Nghi lễ sẽ được tổ chức tại Tòa Bạch Cung ở Hoa Thịnh Ðốn.

Tổng thống Hoa Kỳ là nguyên thủ của siêu cường số 1 thế giới, có ảnh hưởng rộng lớn đến vận mệnh của nhân loại từ trước tới nay, cho nên luôn là nhân vật được quan tâm đặc biệt, dù họ chỉ mới được hai đảng chỉ định ra tranh cử. Năm 2008, cuộc chạy đua vào Tòa Bạch Ốc thật sôi động, khác hẳn các kỳ trước vì sự quyết tâm ăn thua đủ giữa hai ứng viên đảng Dân Chủ là thượng nghị sĩ Hillary Clinton và Barack Obama qua cuộc bầu cử sơ bộ. Cuối cùng không biết vì lý do gì, bà Clinton đã bỏ cuộc chơi sớm vào ngày 7-6-2008 nên trận giặc miệng dành ghế tổng thống, chỉ còn diễn ra giữa John McCain (Cộng Hòa) và Barack Obama (Dân Chủ). Hậu quả bi thảm đã đến với người dân và đất nước Hoa Kỳ từ đó đến nay, qua hai năm đầu (2009-2010) toàn trị của đảng Dân Chủ từ Hành pháp tới lưỡng viện quốc hội, không cần nói ai cũng biết và hối tiếc về việc ‘ tin lầm, chọn lầm ‘  đối tượng mà mình trót gửi gấm cái thân phận bọt bèo cho họ.

Từ vài năm trở lai đây, báo chí Mỹ đã không ngớt phanh phui những vụ bê bối của một vài tổng thống và chính khách Hoa Kỳ. Trong số này đáng kể có cố tổng thống Franklin Roosevelt, John F.Kennedy, Lyndon Johnson.. nhưng tệ nhất cũng vẫn là Bill Clinton. Theo tờ New York Times tháng 2.1998, ông này dù trong cương vị là tổng thống của một siêu cường, nhưng đã không giữ thể diện và uy tín quốc gia, đã làm rất nhiều chuyện bê bối, liên quan tới tình dục, tiền bạc và nói dối trước quốc dân, để chạy tội. Thế nhưng người Mỹ vẫn tiếp tục bỏ phiếu ủng hộ cho Clinton, làm thêm một nhiệm kỳ tổng thống (1996-2000) với lý do Tổng Thống đã cho họ và gia đình một đòi sống ổn định về kinh tế.

Ðiều này cho thấy, nước Mỹ ngày nay đã không còn chú tâm tới giá trị đạo đức, một yếu tố then chốt mà xưa nay tại bất kỳ nước nào cũng đều coi trọng, vì vị nguyên thủ quốc gia luôn được xem là tấm gương phản chiếu của mọi người. Nhưng qua sự kiện trái ngược trên, đã làm các nhà lãnh đạo tinh thần ngao ngán. Riêng các sử gia thì cho rằng, xu hướng chính trị ngày nay của Hoa Kỳ, thật sự đã suy đồi về đạo đức nên không còn tin vào lời nói của các chính trị gia. Bởi vậy tổng thống hay gì gì chăng nửa, đối với người Mỹ đã mất đi sự tôn kính của một lãnh tụ tinh thần như thuở nào. Tệ hơn, mọi người còn xếp họ vào loại nói dối chuyên nghiệp, cho nên Clinton đã không thành thật khi trả lời trước luật pháp, thì cũng là chuyện bình thường. Kỳ lạ hơn, đây là lần đầu tiên tính từ ngày ban hành bản hiến pháp (1776), cử tri Mỹ đã không còn kỳ thị chủng tộc, khi chọn thượng nghị sĩ da đen Obama của Illinois, để đại diện cho đảng Dân Chủ tranh chức tổng thống thứ 45 vào tháng 11-2008 và dồn phiếu cho ông ta thắng cử.

Trong lịch sử của nước Mỹ, cuộc bầu cử tổng thống lần thứ 43 vào tháng 11-2000, giữa Phó tổng thống Al.Gore (Ðảng Dân Chủ) và Thống Ðốc Tiểu Bang Texas, G.W.Bush (Ðảng Cộng Hòa), được xem là đắt tiền nhất thế giới và gay go hơn bao giờ hết, vì số phiếu bầu khít khao. Ðiều này cũng dễ hiểu, vì cả hai ứng viên, được xem như kẻ tám lạng, người nửa cân, nên khó cho người dân lựa chọn lúc đi bầu,

Tiếp theo là kỳ bầu cử tổng thống lần thứ 44 vào tháng 11-2004. giữa đương kim Tổng Thống G.W.Bush của đảng Cộng Hòa và Thượng Nghị sĩ John Kerry, đại diện Ðảng Dân chủ. Không giống như lần bầu cử trước, kỳ này ứng viên của Ðảng Dân Chủ là John Kerry lại có quá nhiều nợ nần với cộng đồng Người Việt TNCS, trong đó vụ Kerry lợi dụng chức vụ, đã công khai ém nhẹm ‘ DỰ LUẬT NHÂN QUYỀN VN’ đã được Hạ Viện thông qua với túc số phiếu bầu gần như tuyệt đối. Vụ này thượng nghị sỹ John Mc Cain cũng có phần, vì cả hai ông John đều có lập trường chung luôn bênh vực cho CSVN để chia chung lợi nhuận về kinh tế.

Ai cũng biết, Kerry nguyên là một Trung Úy Hải Quân Mỹ, đã phục vụ ba năm tại Kiến Hòa. Bị thương và giải ngũ năm 1970. Thời gian này, sinh viên Mỹ qua sự xúi giục của Cọng Sản quốc tế, đã biểu tình phản chiến khắp nơi nhưng đầu não chỉ huy, vẫn là Ðại Học Kent State, thuộc tiểu bang Ohio. Người đứng trong hậu trường giựt dây là Giáo sư Tiến sĩ Sidney Jackson, một đảng viên cọng sản Mỹ. Thời gian này, Kerry là một lãnh tụ phản chiến, hô hào mọi người chống chiến tranh VN, đồng thời công khai thóa mạ, làm nhục quân đội Hoa Kỳ trước đám đông để lấy điểm và nổi tiếng. Hành động vô thức đó, Kerry đã mặc kệ cho thảm kịch xảy ra, bắt buộc Mỹ phải rút quân, để quân dân miền Nam VN chiến đấu trong đơn độc. Rốt cục VNCH bị Cọng sản quốc tế cưỡng chiếm, còn Hoa Kỳ thì gục mặt trước công luận thế giới vì ‘ Hậu Chứng VN ‘ qua thời gian dài không rửa sạch được.

Tháng 11 năm 1980, Ronald Reagan (đảng Cộng Hòa), đánh bại đương kim tổng thống Jimmy Carter (Ðảng Dân Chủ). Sự kiện trên, làm nức lòng nhiều người tị nạn, vì trong thâm tâm họ vẫn còn mang ảo tưởng, là tổng thống của Ðảng Cộng Hòa sẽ đưa quân Mỹ trở lại VN, để tiêu diệt Việt Cộng. Nhưng rồi thời gian nước chảy qua cầu vì tổng thống dân chủ hay cộng hòa, vẫn phải để quyền lợi của nước Mỹ lên trên hết. Sau đó lại còn phải lo đền ơn đáp nghĩa cho các nguồn tài trợ, lúc vận động tranh cử, để còn có lần sau. Nói rõ hơn, vì quyền lợi, nước Mỹ có thể buôn bán với kẻ thù của nhân loại để kiếm lời. Ðó là một chân lý, một thứ chính trị con buôn của nước Mỹ mà chúng ta những người Việt tị nạn CS đã thấy rõ hơn ai hết. Người nào có dịp nghe phỏng vấn của Trà Mi với tân lảnh sự Mỹ tại Sài Gòn trên đài VOA, mới thấm thía về ‘ thân phận VN ‘..

Cộng Ðồng người Việt tại Hoa Kỳ hiện nay rất đông đảo và đã trưởng thành như bất cứ một sắc dân nào thuộc Hiệp Chũng Quốc. Nhiều người đã có quốc tịch và đang phục vụ trong guồng máy chính quyền, kể cả cơ quan dân cử, tòa án và quân đội. Thế đứng của người Việt, tuy ít so với nhiều cộng đồng khác  nhưng rất được nể trọng, chẳng hạn như các khoa học gia Nguyễn Xuân Vinh, Dương Nguyệt Ánh.. Do trên ta đã đạt được nhiều thắng lợi chính trị mà ý nghĩa nhất là sự công nhận lá ‘ Cờ Vàng Ba Sọc Ðỏ’ một biểu tượng cao quý của Quốc Dân VN, đã được nhiều tiểu bang vinh danh và tôn trọng, trong đó mới nhất có bốn thành phố tại TB Wasington đồng loạt công nhận.. Hai yếu tố Cờ Vàng và Nhân quyền là những vết dao trí mạng của Người Việt Hải Ngoại luôn nhắm vào tử huyệt của CSVN lẫn chính quyền Mỹ ngày nay, nên VC luôn tìm cách phá gỡ bằng Nghị Quyết 36 qua các chiến dịch ‘ Về Nguồn, Gọi Ðàn và Nối Vòng Tay Lớn ‘ coi như công khai khắp Hoa Kỳ.

Tóm lại cử tri Mỹ nhìn sự việc như thế nào, để chọn mặt gửi vàng là quyền của họ. Riêng chúng ta, những người Việt tị nạn đã bỏ nước ra đi vì không chấp nhận một chế độ bạo tàn vô luân buôn dân bán nước là đảng CSVN. Bởi vậy vào tháng 11-2004, Cộng Ðồng người Việt đã sáng suốt khi sử dụng LÁ PHIẾU CỦA MÌNH, dồn cho đương kim tổng thống G.W.Bush (Cộng Hòa), góp phần làm cho John Kerry (Dân Chủ) thất cử, vì đã nhận rõ được bộ mặt thật của kẻ đối diện, luôn tìm đủ mọi cách gây bất lợi cho Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại đang chiến đấu chống lại kẻ thù của Dân Tộc Việt là CSVN.

Trong kỳ bầu cử tổng thống tháng 11-2008, cả hai ứng viên John McCain và Barack Obama, dù cho ai được đắc cử, đều phải giải quyết cho xong hai gánh nặng trước nhất của nước Mỹ. Ðó là kinh tế và cuộc chiến dai dẳng tại Iraq lẫn Afghanistan. Ngoài ra còn có cuộc đối đầu sinh tử giữa Hoa Kỳ và Trung Cộng, để dành quyền sống và địa vị siêu cường của Mỹ trên thế giới. Trước tình huống này, ứng viên của đảng Cộng Hòa là John MC. Cain dù cho niên kỷ hơi lớn (71 tuổi) nhưng qua kinh nghiệm chính trị của một thượng nghị sĩ lão thành (22 năm), từng tham dự chiến tranh VN (bị VC bắn rớt máy bay và ở tù tại hỏa lò Hà Nội trên 5 năm), còn là một cáo già trong địa hạt ngoại giao quốc tế.. nhưng ông không đã thất cử vì không đủ bọt mép và sự hậu thuẩn của giới trẻ Mỹ, muốn chứng tỏ cho thế giới biết về cái ‘ tự do dõm và thừa mứa ‘ tại Hoa Kỳ.

Cũng theo lời hứa hẹn trong lúc tranh cử, ta thấy Obama chỉ chú trọng nhiều tới việc giải quyết kinh tế để làm vừa lòng dân Mỹ bằng khẩu hiệu rút quân khỏi Iraq tức khắc. Trong khi đó chủ trương của John MC Cain muốn ‘ Mỹ phải liên hiệp với Úc và Nhật ‘ để giữ hòa bình cho Châu Á, chẳng những tại Thái Bình Dương mà cả Trung Ðông. Tất cả cũng chỉ là việc ‘ xăng dầu ‘, được coi như là mạch sống của nhân loại. Bởi thế Mỹ đã phải tiêu tốn hàng ngàn tỷ đô la đề duy trì sự hiện diện của mình tại vùng này. Các nước khác trong đó có Việt Nam chỉ là một đối tác kinh tế, còn có lợi nhuận thì còn là bè bạn thế thôi. Ðặc biệt, Trung Cộng mới chính là kẻ đối đầu phải giải quyết của Hoa Kỳ. Rốt cục khi cử tri nhận được giá trị đích thực của Mc.Cain (Cộng Hoà) trong phương châm hành động nếu được đắc cử, thì đã muộn màng trước nước Mỹ bị Trung Cộng đè bẹp, từ tài chánh, kinh tế, quân sự, danh dự và cả lời ăn tiếng nói trên hoàn vũ.

Chính trị là thế đó, nên trong kỳ bầu cử Bán Phần vừa qua (11-2-2010), kẻ nào tốt hơn thì thiên hạ bầu, dù thuộc đảng Cộng Hoà hay Dân Chủ. Kết quả đảng Cộng Hòa đã chiếm lại Hạ Viện và phần lớn Thống đốc các tiểu bang đều thuộc đảng Cộng Hòa. Thượng viện tuy vẫn do đảng Dân chủ nắm giữ nhưng sai số giữa các Thượng Nghị Sĩ thuộc hai đảng rất thấp, nên không còn đáp ứng hữu hiệu cho hành pháp như hai năm đầu toàn trị của đảng Dân Chủ.

+ Những Chuyện Lạ Về Tổng Thống Mỹ :

Franklin D.Roosevelt đã đắc cử bốn lần tổng thống vào các nhiệm kỳ 1932, 1936, 1940 và 1944. Ông làm tổng thống tới khi gục chết vào ngày 12-4-1945 khi đang tại chức. Tiểu bang Virginia có người đắc cử tổng thống nhiều nhất (8 vị). Tổng thống đầu tiên của Mỹ là George Washington, là người đạt 100% số phiếu của Cử Tri Ðoàn, trong 2 nhiệm kỳ 1789, 1782. Tổng thống Lyndon B.Johnson , dành được phiếu cao nhất của cử tri ( 61,1%). Còn Geral R.Ford là người duy nhất , được chỉ định làm tổng thống không qua bầu cử, để thế Richard Nixon bị truất phế vì vụ nghe lén Watergate năm 1974.

Ba vị tổng thống chết đúng ngày lễ Ðộc Lập Hoa Kỳ (7-4-) là John Adams, Thomas Jefeerson và James Monjoe. Bốn tổng thống chết vì bị ám sát là Abraham Lincoln, James A.Garfield, Wiliam Mc Kinley và John F.Kenedy. Bốn tổng thống chết vì bệnh trong lúc tại chức là William Henry Harrison (nhậm chức chỉ 31 ngày thì chết), Zachary Taylor, Warren G.Harding và Franklin D.Roosevelt.

Nhưng lạ nhất vẫn là tổng thống Bill Clinton của đảng dân chủ, bị mang tiếng nhiều nhất. Ðầu tiên là bị nghi ngờ đã sử dụng những mánh lới không chính đáng, để nhận tiền ủng hộ trong lần tái ứng cử lần 2 (1996-2000), mà bằng chứng chính xác là cho THUÊ MƯỚN phòng ngủ của tổng thống Abraham Lincoln như một khách sạn, với giá thật cắt cổ. Kế đó là vụ liên hệ tình dục với Monica Lewinsky (tháng 10-2-12 cô này vừa tung ra thị trường quyển hồi ký kể chuyện tình lén lút của mình với TT Clinton). Sau 131 năm, từ ngày tổng thống Andrew Johnson bị xét tội công khai, vào ngày 20-1-1999, người Mỹ lần nữa lại chứng kiến vụ tổng thống Bill Clinton, bị hài tội trước trước bồi thẳm đoàn với hơn 100 thượng nghị sĩ và 2800 trang luận tội của Kenneth Star. Nhưng nước Mỹ chỉ cần tiền không cần đạo đức, nên tổng thống thoát được tội, chỉ bị cấm hành nghề luật sư, vì tội nói láo mà thôi.

+ Chuyện Lạ Về Bầu Cử Năm 2000 giữa Al Gore Và G.W.Bush :

Theo nhận xét chung của dư luận trong và ngoài nước, thì cuộc chạy đua vào tòa bạch ốc năm 2000, là cuộc chơi đắt tiền nhất thế giới, từ trước tới nay. Dựa vào nguồn tin báo chí, cho thấy chỉ trong 6 tháng đầu năm 2000, thống đốc Texas là G.W.Bush, con trai cựu tổng thống G.Bush, đã quyên được một số tiền khổng lồ chưa từng có là 37 triệu đô la, để vận động bầu cử, trong khi đó đương kim phó tổng thống Al Gore, chỉ kiếm được 17 triệu. Dĩ nhiên không phải có tiền mua tiên cũng được, bằng chứng là Bob Dole (Cộng hòa), có nhiều tiền vẫn thua Bill Clinton năm 1996. Tuy nhiên có tiền nhiều, vẫn chiếm được ưu tiên như GW.Bush đã dùng tiền, mua rất nhiều quảng cáo trên truyền hình và treo được áp phích, biểu ngữ khắp các tiểu bang.

2 giờ 17 phút sáng ngày 8-11-2000, căn cứ vào tin của MSNBC, qua lệnh của giám đốc đài CNN là Tom Hannon, thông tín viên người Úc, có vợ VN là Bernard Shaw, lừng danh thân VC. Nên trong chiến tranh VN, hắn đã nhiều lần loan tin thất thiệt, làm tổn hại đến uy tín của quân lực Hoa Kỳ, Ðồng Minh và VNCH. Thêm một thành tích khác, bị người Mỹ kết tội phản quốc, khi được Saddam Hussein, cho ở lại Baghdad, để tuyên truyền chống Hoa Kỳ, trong cuộc chiến vùng Vịnh năm 1991. Chính đương sự là người thứ nhất, loan tin George W.Bush đắc cử tổng thống, trong lúc tình trạng hỗn loạn đang diễn ra sôi nổi khắp nơi vì sự khiếu nại của Al Gore. Rắc rối thêm, khi nguồn tin trên lại được ba hãng truyền hình lớn nhất của Pháp loan nhanh khi tiếp vận đài Mỹ, khiến cho cả thế giới cũng đều bắt chước loan theo. Nhiều tờ báo lớn của Mỹ đã chạy tin buổi sáng và ngay tổng thống Ðức là Johannes Rau, vì tin theo đài CCN, nên là người đầu tiên, nhanh lẹ gửi điện văn chúc mừng. Thật ra đây không phải là lần đầu tiên có sự khủng hoảng trong vấn đề bầu cử Mỹ và sự lố bịch của truyền thống báo chí. Dĩ nhiên, Bernard Shaw bị đuổi nhưng để lấy thể diện, y nói là từ chức về hưu. Khắp nước Mỹ dư luận bàn tán sôi nổi vì không biết ai mới đích thực là người thắng cuộc. Tất cả đều do sự chênh lệch phiếu bầu, giữa hai người quá thấp, chỉ có 0,5%. nên số phiếu của Bush chỉ hơn Gore, vỏn vẹn 1,784 phiếu. Trong khi đó có 6 triệu lá phiếu bầu tại tiểu bang Floria, bắt buộc phải kiểm lại và đây mới chính là ngòi nổ của lời qua tiếng lại, giữa hai đảng dân chủ và cộng hòa, vì không ai chịu nhường ai, để nhận là mình thua cuộc.

Theo kinh nghiệm qua các cuộc bầu cử trong quá khứ, cho thấy kết quả thay đổi thường do số phiếu vắng mặt quyết định vào hạn chót. Lần đó cũng vậy, thời hạn chót được ấn định là ngày 17-11. Nên tất cả chỉ còn chờ kiểm phiếu của Florida và ai đạt được số phiếu của cử tri đoàn tại đây cao nhất, người đó thắng cuộc. Ngoài ra phiếu tại đây cũng được kiểm lại bằng tay. Tóm lại cuộc bầu cử năm đó, gần như biến thành cái chợ, cuối cùng cả hai phe lại rủ nhau ra toà để thưa kiện lẫn nhau, khiến cho người dân đứng giữa càng thêm ngao ngán.

Cuối cùng sau khi kiểm phiếu bằng tay tại Florida, G.W.Bush đắc cử tổng thống Hiệp Chủng Quốc kỳ 43, vì hơn Al Gore 961 phiếu. Ðó là chưa kể phiếu của cử tri vắng mặt tại hạt Palm Beach. Ðây là lần tiên từ năm 1952, đảng Cộng Hòa đại thắng, chiếm trọn Tòa bạch Cung, Thượng và Hạ Viện. Ngoài ra trong cuộc bầu cử này, tuy Al Gore thắng Bush số phiếu của cử tri đoàn (155/246), nhưng ngược lại Bush lại thắng Gore nhiều tiểu bang ( 29/19). Tóm lại G.W. Bush đã đắc cử tổng thống theo luật định. Nhưng bản tin ban đầu của Bernard Shaw trên đài CNN, lại là dịp tốt để Pháp làm đề tài bôi bác, ngạo báng và trả thù vặt người Mỹ.

+ Chuyện Tranh Cử giữa JOHN MC CAIN và BARACK OBAMA :

Giống như lần trước, kỳ bầu cử giữa Mc Cain va Obama cũng đạt nhiều kỷ lục như quyên tiền, huy động vợ con hai phía để cổ động. Tính tới ngày 17-12-2007, số ứng viên tổng thống của hai đảng chỉ còn lại 7 người. Ðặc biệt ai cũng tiền bạc đầy túi như Hillary Clinton (Dân Chủ), 60 tuổi có 34,9 triệu USD. John Edwards (Dân Chủ) 54 tuổi có 54,7 triệu USD. Rudolph Giulani (Cộng Hòa) 63 tuổi có 52,2 triệu USD. John Mc Cain (Cộng Hòa) 71 tuổi có 40,4 triệu USD. Barack Obama (Dân Chủ) 46 tuổi có 1,3 triệu USD. Mitt Romney (Cộng Hòa), 60 tuổi có 202 triệu USD. Fred Thompson (Cộng Hòa), 65 tuổi có 8,1 triệu USD.

Cuộc tranh cử sôi nổi từ lúc khởi đầu, lạ nhất đã không xảy ra giữa hai đảng đối lập như từ trước, mà là trong nội bộ đảng Dân Chủ. Chỉ vì muốn đạt chiến thắng trong cuộc bầu cử sơ bộ, bà Hillary qua ông chồng Bill Clinton cố vấn, đã tung hết chưởng lực kể cả tiền bạc, thay vì dành cho cuộc tranh cử chính với đảng Cộng Hòa. Bởi vậy bà bị nhiều người cùng phe lẫn khác nhóm, tấn công tới tấp nên rốt cục phải thua Barack Obama là một ứng cử viên có ít hy vọng nhất trong nhóm ứng viên đảng Dân Chủ. Còn cố vấn của Obama là bà Samantha Power đã tuyên bố trước báo chí rằng ‘ Hillary là một con quái vật, bà ta đã tự hạ phẩm giá ở mọi lãnh vực ‘. Kết quả lời nói không nương miệng này đã khiến bà Power phải từ chức. Còn phe Hillary thì tố Obama nghiện ma túy lúc nhỏ và có thể đã theo đạo Hồi.

Nhưng cuối cùng Obama cũng trở thành ứng viên đại diện cho đảng Dân Chủ để tranh chức tổng thống 45 với John Mc Cain (Cộng Hòa) vào tháng 11-2008. Chiến thắng của Obama như một biến cố chính trị trong giòng lịch sử Hoa Kỳ, đồng thời cũng là nấm mồ vùi chôn luôn mưu đồ của cặp Hillary-Clinton trong giấc mộng kê vàng ‘ vợ chồng cùng làm tổng thống Mỹ ‘ thêm 8 năm nữa.. mà ai cũng thấy rõ như người ta đã thấy qua Putin của Nga Sô ‘ hết làm tổng thống thì làm thủ tướng’ và làm gì thì quyền hạn cả nước cũng nằm hết trong tay.

Và chuyện dài của bà Hillary tuy ngoài mặt thì đã kết thúc nhưng thực chất vẫn còn, chẳng những cả Obama (Dân Chủ) mà Mc Cain (Cộng Hòa) cũng phải vướng vào vì số cử tri đã ái mộ bà ta khắp Hoa Kỳ. Obama đã thắng Hillary trong cuộc bầu cử sơ bộ 2008 của đảng Dân Chủ, nhờ vào những lỗi lầm của bà ta qua sự tranh cử của ông chồng là cựu tổng thống Clinton. Cái vòng lẫn quẩn đó biết đâu cũng sẽ làm Obama thất cử trước Mc Cain nếu bà Hillary đứng chung liên danh với Obama. Tóm lại tất cả những gì liên quan tới cuộc bầu cử 2008 đều là ‘ chuyện trên trời rớt xuống ‘ vì các tiên liệu của báo chí, các cơ quan thăm dò dư luận, đều trật lất khi tiên đoán kết quả của cặp Obama-Hillary.. Tóm lại Obama nhờ nói hay, nói đúng chỗ nên đã thắng được Hillary và Mc.Cain nhưng dân Mỹ ngày nay (11-2012) đâu có ai cần hứa hẹn. Tất cả chỉ muốn một đời sống ổn định mà nay coi như gần vuột mất vì cuộc khũng hoảng kinh tế toàn cầu. Obama chỉ nhấn mạnh tới cải tổ kinh tế trong lúc Mitt Romney vừa lo kinh tế lẫn đối ngoại, để lấy lại thế đứng của siêu cường Hoa Kỳ, chẳng những tại Á Châu mà còn khắp thế giới.

Tóm lại ngọn sóng Obama nếu có cũng chỉ cuồng nộ lúc đầu để thắng cử năm 2008. Hào quang và hào khí của người thắng cuộc cũng đã qua trong một cuộc chơi thật ra cũng đâu cần phải ‘ sống chết’ với những lời hứa hẹn. Cuối cùng trong canh bạc này, ai cũng thấy rõ thương nghị sĩ Barack Obama khi trở thành Tổng Thống Hoa Kỳ, bước vào Tòa Bạch Ốc từ tháng 1-2009 tới nay, đang phải đối đầu với nhiều bất trắc kể cả khẩu nghiệp, quả những lời tuyên bố trong lúc vận động tranh cử tại các tiểu bang quan trọng nhất của Mỹ như Ohio và Florida. Vì tất cả đều là những lời hứa cuội không hiện thực, nên ông hoàn toàn không giải quyết được bất cứ điều gì đã hứa, ngoài việc tiêu phí tiền bạc của cử tri Mỹ và đổ hết trách nhiệm cho người tiền nhiệm và đảng Cộng Hòa, khi chính mình đã lèo lái con thuyền quốc gia vào trong bảo táp mà không tìm được bất cứ một phương hướng nào để thoát hiểm !

Với cử tri người Việt ngày nay hoàn toàn khác hẳn thái độ thụ động của kẻ mù rờ chân voi rồi đoán bừa số mệnh như những thập niên trước. Trong cuộc bầu cử lần này, hơn 1 triệu lá phiếu của người Việt tị nạn, sẽ là một quyết định cho số mệnh chính trị của các ứng cử viên. Nhận thức được tầm mức quan trọng đó, nên các ứng viên Cộng Hòa lẫn Dân chủ đã không ngớt o bế người Việt để xin phiếu bầu cho kỳ tranh cử 6 tháng 11 năm 2012.

Ở Mỹ, đảng nào cũng đặt quyền lợi của đất nước trên hết, có khác là đường lối thực thi. Khi còn trong nước trước tháng 4-1975 qua hai thể chế Cộng Hòa Miền Nam (1955-1975), chúng ta đã không có quyền quyết định lá phiếu của mình một cách trung thực. Sau khi CSBV cưỡng chiếm toàn thể quê hương yêu dấu, dân quân cán chính VNCH không được đi bầu vì phần lớn không có quyền công dân.

Ngày nay chúng ta may mắn sống trên đất nước tự do, dân chủ nên phải sử dụng lá phiếu của mình sao cho xứng đáng. Do đó hãy coi những ứng cử viên Tổng Thống Dân Chủ (Obama), Cộng Hòa (Mitt Romney).. hay các ứng viên gốc Việt khác  khắp nước Mỹ.. như một sự chọn lựa lương tâm và chân thành. Bầu cho ai để không hối hận, vì đây là lương tâm của con người, do chính ta quyết định.

The Difference Between Bush's First Term Vs. Obama's First Term In One Devastating Chart

http://www.businessinsider.com/

Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di
Cuối tháng 10-2010
Mường-Giang @ Trúc-Lâm Yên-Tử

pay per click advertising

Thông Báo: Trang nhà Trúc-Lâm Yên-Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks

Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử

free counters