lịch sử việt nam
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
Ai Yêu Thương Ai ?
...
- Võ Văn Kiệt chỉ nói như thế khi hắn đã rời chức vụ, khi vợ con và gia đình hắn đã có tiền tỉ đô la ở ngoại quốc, nhiều cơ ngơi trong nước. Hắn nói mà không cần làm một cuộc thăm dò để kiểm chứng. Triệu người vui, nhưng hàng chục triệu người không những chỉ buồn mà phải đau thương cùng khốn: không riêng gì những kẻ “thua trận” mà ngay cả những người trong hàng ngũ “chiến thắng.” Không riêng gì người dân Miền Nam mà hầu hết người dân Miền Bắc, đám “Mặt Trận Giải Phóng” từ Nguyễn Hữu Thọ trở xuống có được bao nhiêu đứa “vui?” Đám thân Cộng, phản chiến, đám dân đào hầm nuôi VC ở Miền Nam nay trở thành dân oan có được mấy người vui?
-Võ Văn Kiệt, Nguyễn Văn An cũng chỉ là những tên CS xảo trá!
Tác giả triển khai ý tưởng “hòa giải”:
“Sau nhiều năm tha hương biệt xứ, nay người thành đạt, người không thành đạt, nhưng mỗi khi nhớ về quê hương, xứ xở bên cạnh những bồi hồi là nỗi ngậm ngùi : “Tổ Quốc ! Một dĩ vãng cần phải quên đi”. Đến nay đã có nhiều nhân vật nổi tiếng của chế độ VNCH… quyết định tìm về cố quốc với nhiều lý do, nhưng thực ra chỉ để được gửi nắm xương tàn, đã phải nhắm mắt bước qua những thị phi của người trong nước, phải bịt tai trước những la ó, của nhiều tha nhân cùng cảnh ngộ. Đặc biệt trong đoàn người ra đi năm đó, đến nay vẫn có quá nhiều người dường như vẫn chưa ra khỏi những ám ảnh của hận thù, thậm chí nhiều người vẫn thề không đội trời chung, không đứng cùng đất với cộng sản, đó chính là nguyên nhân làm nổ ra những cuộc biểu tình phản đối các vị nguyên thủ hôm nay của Việt Nam khi họ xuất ngoại, đặc biệt khi họ công cán qua những nơi có đông người đồng bào của mình ở & thực tế đã cho hay, cũng chẳng có gì là vui vẻ dành cho các nguyên thủ cũ, các nhân vật nổi tiếng của VNCH khi họ trở về Việt Nam. Sự dè bỉu đến với họ không chỉ đến từ những người Quốc Gia đang ở hải ngoại, mà còn đến từ chính những người dân trong nước.”
- Con chó bị tên ăn thịt chó giết hụt một lần nó nhớ để tránh mặt chạy xa, cho tới chết. Nhưng người VN thì có nhiều người mau quên dù thằng ăn thịt chó vẫn chưa từ bỏ bản chất hung ác!
Dù vậy, cũng không ai dư thì giờ để “la ó” những người muốn trở về chỉ nhằm “gởi nắm xương tàn” với lũ chó! Nhưng bởi vì có những kẻ để biện minh cho sự trở về của mình là “chính đáng” họ phải hết lòng ca ngợi tên ăn thịt chó và phải chửi rủa đồng cảnh của mình là “chống Cộng cực đoan, nuôi dưỡng hận thù!”
“Nguyên nhân làm nổ ra những cuỗc biểu tình phản đối” những tên VC đầu sỏ khi chúng xuất ngoại mà nhà báo Nguyễn Thượng Long cho là vì “đến nay vẫn có quá nhiều người dường như vẫn chưa ra khỏi những ám ảnh của hận thù, thậm chí nhiều người vẫn thề không đội trời chung, không đứng cùng đất với cộng sản…” Là lời cáo buộc vô căn cứ, có tính vơ đũa! Luôn nhớ quá khứ không phải chỉ để “mãi hận thù” mà những người “chống cộng cực đoan” phải tự nhắc nhở rằng bọn cs vẫn tiếp tục gây tội ác đối với đồng bào của mình đang nằm dưới bàn tay sắt máu của chúng, nhất là tội ác bán nước! Thì sự “hận thù” kia có gì là xấu xa cần lên án?
“…các nguyên thủ cũ, các nhân vật nổi tiếng của VNCH khi họ trở về Việt Nam.” Không những bị “dè bĩu”mà còn bị xỉ vả là vì chúng quá hèn hạ và ngu xuẩn. Ngày xưa người ta cũng tưởng chúng nó có chút thực tài, nhưng thật ra thời cuộc đã đưa đẩy chúng lên cao, nay mới lộ mặt là chúng nó chẳng biết gì về cs nên chúng nó mới mạt sát hai nền CH mà chúng từng phục vụ, từng ngồi cao, chúng nó ca ngợi CS chiến thắng nhờ tài giỏi, chúng nó nghĩ rằng uy tín và tài năng của chúng vẫn còn to lớn có thể đem thuyết phục kẻ thù cũ nghe theo “kế sách” của mình để “giữ nước” và để lấy lòng chủ mới chúng phải hạ mình tâng bốc, cũng như muối mặt chửi “bọn chống Cộng cực đoan” là “một lũ phản quốc!”
Phê phán phía Mỹ, tác giả viết:
“Chưa người Việt Nam nào đã quên Tuyên Bố Thượng Hải ngày 28 /2 /1972. Đó là cuộc mặc cả trên lưng người Việt Nam ở cả 2 miền của Hoa Thịnh Đốn và Trung Nam Hải, là cú “Đi Đêm” đầy tai tiếng giữa Nixon và Mao. Đặc biệt là sau khi Hội Nghị Ba Lê được các bên ký kết, Mỹ chính thức bước ra khỏi cuộc chiến, bỏ rơi Việt Nam Cộng Hoà, Mỹ không chỉ có lỗi với đồng minh chiến lược của mình, Mỹ có lỗi với cả dân tộc Việt Nam khi dửng dưng, ngoảnh mặt đi để Trung Quốc cưỡng chiếm Hoàng Sa phần lãnh thổ thiêng liêng của Việt Nam (1974) và từ đó cho tới ngày 30 / 4 / 1975 trong tiếng gầm thét của cỗ máy chiến tranh trong tay người Việt Nam, chỉ có người Việt Nam chúng tôi ở 2 bên là ngã xuống trong cuộc lao vào nhau, chém giết nhau, thanh toán nhau chí mạng chứ đâu có người Mỹ.
Để khai thông được con đường vào Hoa Lục, ngay từ ngày đó, người Mỹ đã tạo ra một tư thế Địa Lý Chính Trị rất bất lợi cho dân tộc chúng tôi khi chúng tôi phải tồn tại bên cạnh “Anh chàng khổng lồ” đầy tham vọng Trung Quốc đã tay trong tay với Hoa Kỳ lúc mà Liên Xô đồng minh chiến lược của Việt Nam đã quá già yếu.”
Vì quyền lợi của Mỹ, Nixon “Đi đêm” với Mao thì chẳng có gì gọi là “tai tiếng” cả!
Chỉ có Cộng Sản Bắc Việt vì đặt quyền lợi của đảng chúng lên trên tất cả nên bất chấp: chúng nó đã đồng lõa với Bắc Kinh trong cuộc xâm chiếm Hoàng Sa của Tầu Cộng. Trong khi, ngay cả Liên Xô cũng lên án vụ nầy thì CS Hà Nội đã gia tăng cường độ tấn công vi phạm Hiệp định Paris khắp nơi trên Miền Nam để ngăn Quân lực VNCH lập kế hoạch tái chiếm Hoàng Sa.
Lập luận“…chỉ có người Việt Nam 2 bên ngã xuống trong cuộc lao vào nhau, chém giết nhau, thanh toán nhau chí mạng…” nhà báo Nguyễn Thượng Long đã đánh đồng kẻ xâm lăng cướp nước để bán nước với người chống cự để giữ nước: đều cá mè một lứa!
Tác giả viết:
Thông Báo: Trang nhà Trúc Lâm Yên Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...