lịch sử việt nam
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
Weblinks:
Hội Chứng Đánh Phá Ngày Quốc Hận 30/04
Bùi Lý Hồng
Ngày 30 tháng 4 năm 2012, năm nay được ghi nhận là có sự đánh phá đồng loạt, hình như có tổ chức và chỉ đạo: mưu đồ biến Ngày Quốc Hận thành ngày Thuyền Nhân qua một số bài viết, manh nha ngày Việt Khang, là những chiến dịch thăm dò dư luận, nổi bật là ca sĩ Việt Dzũng, cùng với Thái Tú Hạp, bác sĩ Lê Hồng Sơn, lợi dụng nghị quyết đơn lẻ 4257 của thành phố Westminster, ký từ 12 tháng 8 năm 2009 để ra tay và có thể biến thành ngày Thuyền Nhân ở nước ngoài, nếu thí điểm Westminster gây tác động lớn, thì trong những năm kế tiếp, lan rộng đến các nơi khác, biến ngày quốc hận thành ngày Thuyền Nhân, mà thuyền nhân, hay tỵ nạn, cũng chỉ là phần nằm trong ngày quốc hận; tức là những kẻ nầy, kể cả băng đảng Việt Tân, manh tâm biến diện thành điểm và sau đó biến điểm thành hư vô, là sách lược phá hoại tinh vi, trường kỳ. Gã Tây mang quốc tịch Cộng Hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam là André Meras, Hồ Cương Quyết, hợp tác cũng dược sĩ Nguyễn Quốc Nam (Liên Minh Dân Chủ), mở chiến dịch biến ngày quốc hận thành ngày gây quỷ, yểm trợ ngư dân Lý Sơn và Bình Châu. Ở tận bắc Mỹ, nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn, mang đoàn văn công đến Berlin để ăn mừng ca hát, vui sướng ngày đại thắng mùa xuân với tiêu đề:" Tình ca Mùa xuân".
Về truyền thông, đa số là mọi người đau lòng tưởng niệm ngày quốc hận, thì Nguyễn Văn Huy, thuộc nhóm Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, lãnh đạo do kỷ sư Nguyễn Gia Kiểng, có bài viết rất phù hợp với chính sách ăn mừng đại thắng mùa xuân qua bài viết không giống ai:" hội chứng 30 tháng 4". Nếu bài nầy được đăng trên các tờ báo trong nước như Nhân Dân, Quân Đội Nhân Dân, Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Công An...thì rất hợp và tác giả còn được biểu dương, nếu có gốc đảng. Nhưng tác giả Nguyễn Văn Huy lại phổ biến bài viết nầy sai môi trường, chung quanh đa số là nạn nhân của chế độ Cộng Sản, ngoài nội dung không giống ai, phản lại những suy nghĩ nhân quyền, đạo lý, luật pháp...mà một người có học rộng hiểu cao như Nguyễn Văn Huy phải tránh xa và lên án. Ngược lại ông ta còn bênh vực rất ngây ngô cho bạo quyền cộng sản, như một người nào đó có bằng cấp cao tiến sĩ ở Tây Phương khen ngợi Osama Bin Laden là người tốt, và tổ chức Al Qaeda là tổ chức cứu nhân độ thế, phục vụ đấng Allah, thì dù có bằng cấp cao nhất trong các trường đại học danh tiếng, cũng bị dân chúng phản đối mạnh; ngoại trừ thành viên Al Qaeda hay các tổ chức khủng bố quan hệ là ca tụng vị khao bảng ấy. Đó là cái lạc hậu, không thể ngờ và chấp nhận được, vì nó hoàn toàn đi ngược lại suy nghĩ bình thường của một con người, chưa kể đến trí thức, qua khía cạnh đạo đức, thế nhưng cái suy nghĩ đảo ngược đạo lý ấy lại xuất phát từ tiến sĩ Nguyễn Văn Huy, có người tôn sùng là trí thức, học giả, tốt nghiệp ở Pháp.
Trong bất cứ xã hội nào, ai ca tụng đảng cướp hung tợn, tội phạm như Mafia, thì họ phải là đồng bọn, có quan hệ quyền lợi. Đó là trường hợp những thành viên Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, thoái thân của nhóm Thông Luận: hô hào đấu tranh dân chủ đa nguyên, nhưng lại công nhận cờ máu của đảng Cộng Sản. Ngày xưa trên đại dương, có tàu chiến các nước như Anh, Tây Ban Nha...treo cùng một lúc hai lá cờ: quốc gia mình và cờ cướp biển, để tỏ tinh thần: hòa hợp hòa giải?. Nhưng chắc chắn là cướp biển phải bị treo cổ và ngày nay, đảng ác ôn Cộng Sản là phải loại trừ, chống lại. Trong phần mở đầu bài viết, Nguyễn Văn Huy trơ trẽn, để lộ bản chất gian manh qua câu:
"...Hội chứng 30 tháng 4 đã để lại nhiều di sản không bình thường trong sinh hoạt của cộng đồng người Việt hải ngoại. Nhiều người cố tình biểu lộ tinh thần chống cộng cực đoan để che giấu sự sợ hãi chế độ cộng sản trong lòng...”.
Ở hải ngoại, nếu sợ chế độ Cộng Sản, thì không ai dám xuất hiện biểu tình chống văn hóa vận, những cán bộ cao cấp trong nước sang làm công tác ngoại giao ăn mày. Ai sợ Cộng Sản ở nước ngoài, khi vượt thoát khỏi tầm tay, nhưng chỉ có những thành phần sau đây rất sợ CS, dù ở nước ngoài: có công việc làm ăn trong nước, thành Việt Kiều về thường trực, những kẻ gián điệp nằm dưới sự kiểm soát và chỉ đạo công tác, chúng rất sợ đảng qua sứ quán, nếu công tác bị thất bại ( nguyên tác gián điệp như câu: đốn củi ba năm, rụi một giờ). Và những người hàng hai, thuộc nhóm Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, ngại biểu tình, chống cộng là làm phật lòng các đồng chí sứ quán, cựu cán bộ CS, dù sống ở nước ngoài nhưng vẫn theo đảng và kính yêu Hồ Chí Minh.
Người Việt hải ngoại trường kỳ chống cộng, từ sau năm 1975, không nản lòng, bẻ gảy hầu hết các cuộc công du của cán bộ cộng sản cao cấp, nhiều đoàn văn công và thành phần ca hát nước ngoài biến thành văn công như trường hợp đoàn hát Nguyễn Ngọc Ngạn. Người Việt không sợ nên chống mạnh, nhưng kẻ sợ nhất chính là Việt Cộng, chúng luôn gặp sức chống đối mạnh, đa số các nhà ngoại giao ăn mày từ Việt Nam sang, đều phải dùng cửa hậu để thoát thân và sứ quán Việt Cộng cũng bị bao vây, cờ đỏ sao vàng chỉ nằm gọn trong khuôn viên dưới sự canh phòng nghiêm nhặt của cảnh sát và nhân viên ăn ninh, nhất là ngày quốc hận 30 tháng 4 hàng năm, sứ quán lại càng khốn đốn. Những tên sợ hải là: thành phần gián điệp nằm vùng, sợ đảng thí bỏ khi công tác không hoàn thành, tay sai đón gió sợ đảng tiết lộ bí mật khi đảng CS không dùng nữa. Do đó, khi nhìn thấy hàng năm, sứ quán bị biểu tình, chắc là thành phần như Nguyễn Văn Huy, nhóm Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên sợ là có lý do thầm kín bên trong. Nguyễn Văn Huy rất là léo lự, nói ngược lại suy nghĩ của mình, dù có bằng cấp tiến sĩ, cũng không thể thuyết phục đươc ai, nhất là khi bài viết của hắn phổ biến rộng rải trên truyền thông.
Trong nước, ai chống đảng, bị chụp mũ là" phản động", nhưng ở nước ngoài, bất cứ cá nhân, tổ chức nào dùng hai chữ" phản động" để lên án những người chống cộng quyết tâm, là lộ ngay chân tướng. Thế nên, chúng dùng từ: cực đoan, quá khích" với nghĩa xấu:" cái gì cũng chống...như tổ chức hồi giáo cực đoan, đồng nghĩa với khủng bố. Đó là lối chụp mũ mà nằm vùng, đón gió, tay sai dùng để triệt hạ người quốc gia, những người quyết tâm chống cộng. Cho nên, trong bài viết, Nguyễn Văn Huy đã để lộ ra chân tướng khi cho là:" Nhiều người cố tình biểu lộ tinh thần chống cộng CỰC ĐOAN để che dấu sự sợ hải chế độ cộng sản trong lòng".
Nguyễn Văn Huy quả là người không hiểu biết, dù có bằng cấp cao, hắn viết rằng:
" Ba mươi tháng Tư năm 2012 (30/4/2012). Đây là lần thứ 37 cộng đồng người Việt hải ngoại miền Nam tổ chức kỷ niệm ngày Việt Nam Cộng Hòa lọt vào tay cộng sản. Năm tới sẽ là lần thứ 38, năm sau đó sẽ là lần thứ 39... Tuổi đời của kỷ niệm đau buồn này sẽ còn chồng chất theo những tháng năm kế tiếp.".
Đây là ngày TƯỞNG NIỆM, chứ không phải là KỶ NIỆM ngày Việt Nam Cộng Hòa lọt vào tay Cộng Sản...có ai nói năng ngược đời như Nguyễn Văn Huy, chả lẽ tiến sĩ dốt đến thế ư? Tiến sĩ mà không định nghĩa và phân biệt thế nào là Kỷ Niệm và Tưởng Niệm, quả là chuyện khó tin nhưng có thật ở Pháp Quốc. Ngày quốc hận không bao giờ lỗi thời, chấm dứt, lịch sử ngàn đời ghi nhớ ngày tang của đất nước và nhất là hàng triệu nạn nhân. Rồi Nguyễn Văn Huy hỏi một câu ngớ ngẩn:" Kỷ niệm đến bao giờ ? Đó là một dấu hỏi lớn, một cấm kỵ không ai dám tiên đoán và cũng không ai dám đặt ra."
Người Do Thái vẫn tưởng niệm, chứ không phải" kỷ niệm" hơn 6 triệu dân bị chế độ quốc xã Hitler tàn sát trong các trại tập trung thời đệ nhị thế chiến. Từ năm 1945 đến nay, vẫn tưởng niệm hàng năm, Đó là câu trả lời hùng hồn và có chứng minh cho Nguyễn Văn Huy đấy!. ở Úc Châu, hàng năm, các cựu chiến binh làm lễ:" tưởng niệm hừng đông" ( Dawn services) lúc 5 giờ sáng ngày 25 tháng 4, tưởng nhớ đến hơn 8 ngàn quân Úc, Tân Tây Lan hy sinh trong cuộc đổ bộ ở bờ biển Galipoli thời đệ nhất thế chiến, người Armenia không quên ngày dân họ bị quân Thổ Nhị Kỳ tàn sát....trên thế giới, có biết bao quốc gia tưởng niệm hàng năm, chả lẽ ngày quốc hận sẽ bị mất theo thời gian?. Sau nầy, khi chế độ cộng sản không còn nữa, ngày quốc hận 30 tháng 4 vẫn sống mãi, là ngày tưởng niệm hàng nhiều triệu nạn nhân của chế độ phi nhân do đảng CSVN gây ra. Thế mà Nguyễn Văn Huy trân tráo cho là:" Hiện tượng này rất đáng chú ý vì không một dân tộc nào trên thế giới cố gắng kéo dài một kỷ niệm thất bại dai dẳng như cộng đồng người Việt miền Nam hải ngoại.".
Ngày tang đất nước, quốc hận, khác với thiên tai, sóng thần...nhưng những tai họa thiên nhiên vẫn kéo dài tưởng niệm hàng năm. Không rõ cái bằng cấp tiến sĩ của Nguyễn Văn Huy có phải là dỏm, giả....hay là theo tiêu chuẩn:" dốt như chuyên tu, ngu như tại chức" như tại Việt Nam, hay là tiến sĩ" học tủ"?. Nên lý luận theo lối ấy, là ít huy vọng được các giáo sư chấp nhận để cấp bằng, thế mà ngày nay có gã tiến sĩ Nguyễn Văn Huy..hắn viết:
" Nhưng ước muốn này không dừng ở đó, cộng đồng người Việt tỵ nạn miền Nam thành thực muốn xây dựng lại chế độ miền Nam ngay tại nơi định cư, đặc biệt là tại Mỹ, nơi có đông người Việt tỵ nạn. Đầu tiên là tại Cali, sau đó là Texas, tại những nơi này khi vào khu phố Việt người ta có cảm tưởng như sống lại không khí Sài Gòn ngày trước với những tiệm ăn, cửa hàng, quán nước, âm nhạc và những con người của "một thời vàng son", với những vinh quang cùng thói hư tật xấu.".
Hình như Nguyễn Văn Huy rất kỵ hai chữ Saigon, nên mới cho là:" cộng đồng người Việt tỵ nạn miền nam thành thực muốn xây dựng lại chế độ miền nam ngay tại nơi định cư, đặc biệt là tại Mỹ..." cái thủ đô người tỵ nạn phải mang tên Saigon và được chính nước tạm dung thừa nhận, chả lẽ nơi nầy đặt là" Little Ho Chi Minh city?".
Nguyễn Văn Huy rất là ấu trĩ qua câu sau đây:
" Cái không bình thường thứ ba là để duy trì chế độ Việt Nam Cộng Hòa này tại hải ngoại, một khế ước bất thành văn được mọi người chấp nhân là trước khi bắt đầu một sinh hoạt nào, dù là văn hóa, xã hội hay từ thiện, mọi người phải đứng dậy hát quốc ca và chào quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa. Ai không thi hành thì không được chấp nhận. Sự cưỡng chế này đã khiến nhiều cộng đồng không muốn gắn bó với danh xưng "người Việt", như người Việt gốc Hoa và gốc Khmer chẳng hạn. Nhiều người còn không muốn nhắc tới hai chữ Việt Nam, nhiều người khác còn tìm cách thay tên đổi họ để tan biến vào xã hội cưu mang. Sự thật này tuy có đau buồn nhưng đó là trường hợp của những thành phần ưu tú của xã hội miền Nam cũ, những người đã từng lãnh đạo đất nước."
Chả lẽ những người bỏ nước ra đi tìm tự do, lại không mang theo cái mà mình bị mất như: Việt Nam Cộng Hòa, cờ vàng ba sọc đỏ, văn hóa miền nam....nếu ai sang đây là treo cờ máu, hình hồ, như trường hợp Trần Trường, thì kẻ ấy thuộc thành phần: tỵ nạn gian, đón gió, nằm vùng...chứ bất cứ người tỵ nạn nào cũng tôn trọng bốn chữ" Việt Nam Cộng Hòa", những kẻ ra đi tìm tự do, trong đó có cả tiến sĩ Nguyễn Văn Huy và đồng chí thân thương của ông là Nguyễn Gia Kiểng....khi đến trại tỵ nạn, trước hết phải xác nhận căn cước lý lịch thuộc" Việt Nam Cộng Hòa", thì mới được vào cửa ải thanh lọc đầu tiên của Cao Ủy Liên Hiệp Quốc để sau nầy đi định cư. Hình như Nguyễn Văn Huy rất là khó chịu qua đoạn văn ngắn nêu trên khi bốn chữ Việt Nam Cộng Hòa vẫn sống mãi trong sinh hoạt cộng đồng, như vậy, Huy và đồng bọn để lộ ra bản chất" ăn cháo đá bát" một cách trơ trẽn, nay muốn tiếp cận và hợp tác với kẻ thù Cộng Sản, là nguyên nhân gây ra ngày quốc hận.
Tinh thần chống cộng kiên cường của người Việt hải ngoại làm cho Nguyễn Văn Huy tức giận, nên ông ta lập lại câu và ý ở phần đầu, xin được ghi lại để chứng minh là gã nầy trúc căm thù vào người Việt tỵ nạn thành câu sau đây:
" Hội chứng 30 tháng 4 đã để lại nhiều di sản không bình thường trong sinh hoạt của cộng đồng người Việt hải ngoại. Nhiều người cố tình biểu lộ tinh thần chống cộng cực đoan để che giấu sự sợ hãi chế độ cộng sản trong lòng. Đó là trường hợp của những người vừa thoát khỏi những trại tù cộng sản theo chương trình HO và đang bắt cả một cộng đồng làm con tin chỉ nhằm chứng minh mình là nạn nhân của chế độ cộng sản."
Ra đi vì bọn cộng sản, thì không chống cộng, thì chống ai? Như làm cảnh sát mà không chống lại các băng đảng tội phạm, thì cảnh sát làm gì nhỉ?. Đây là cái ngây ngô nữa của tiến sĩ Nguyễn Văn Huy, hình như hắn bực dọc vì không hoàn thành công tác vận động xóa ngày quốc hận, quên hết tội ác của đảng CS, để mọi người nước ngoài cùng nhau đầu hàng cộng sản qua chiêu bài" hòa hợp hòa giải", treo cờ máu...nếu không có áp lực nào, thì Nguyễn Văn Huy không bộc lộc sự sợ hải nào đó bên trong, khi" công tác không hoàn thành"? Cái gì cũng có nguyên nhân bên trong và cái quả thể hiện bản chất từ cái nhân, đó là bài viết của Nguyễn Văn Huy, thuộc nhóm Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên, tấn công vào ngày quốc hận một cách điên cuồng.
Trong một đoạn khác, Nguyễn Văn Huy không nói đúng sự thực, hình như hắn ta đã trải qua cơn mộng du lâu dài, hay là quá chủ quan, tự cao tự đại, nên không theo dõi nhiều bài viết tiếng Việt, Anh....kể cả sách, nói về những kẻ làm hỏng miền nam như tướng Dương Văn Minh, Nguyễn Khánh, Nguyễn Cao Kỳ, Nguyễn Văn Thiệu....nên Nguyễn Văn Huy mới viết câu sau đây:
" Đa số những người này không dám lên án những cấp chỉ huy đã từng bỏ rơi họ, ngược lại họ hướng sự chống đối vào bất cứ người nào từ trong nước ra nước ngoài, từ viên chức chính quyền đến thành phần nghệ sĩ. Sự chống đối của họ chỉ nhằm xác nhận họ là nạn nhân của chế độ cộng sản mặc dù thủ phạm đầu tiên chính là những cấp chỉ huy của họ."
Đây là điểm rất là" khuynh tả" mà tên Nguyễn Văn Huy bày tỏ, trách người Việt hải ngoại chống văn công, văn vận, lãnh đạo đảng...xuất ngoại. Nếu là ca hát, cũng chỉ là văn công, chứ ai được phép xuất ngoại để trình diễn văn nghệ, phần lớn là bị lỗ, ai là ông chủ chi cho họ?
Phần kết luận, tên Nguyễn Văn Huy trân tráo:
" Đã đến lúc cộng đồng người Việt tỵ nạn miền Nam can đảm làm lễ chôn cất ngày 30 tháng 4 trong ký ức. Khi 30 tháng 4 đã được yên mồ đẹp mả, cộng đồng người Việt hải ngoại mới thực sự vượt khỏi sự giam hãm của quá khứ và có thể tiến vào tương lai một cách hùng dũng. Quên là một quyết định rất khó nhưng bắt buộc, nếu muốn được giải thoát.
Nguyễn Văn Huy".
Nói như thế, thì sau năm 1975, nghĩa trang Việt Cộng được:" yên mồ đẹp mả" và nghĩa trang quân đội VNCH từ các tỉnh đều bị đào xới, nghĩa trang Biên Hòa bị đập phá, Việt công dùng súng bắn các mộ bia để giải trí và mức độ tàn phá ấy đang tiếp tục sau khi tên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng giao nghĩa trang cho tỉnh Bình Dương, khai thác kinh tế.
Ngày quốc hận 30 tháng 4 là ngày mà cả nước đau buồn, chỉ có cộng sản, tay sai là phấn khởi. Nhưng ở nước ngoài, chúng thấy nạn nhân và người Việt tỵ nạn vẫn kiên trì tưởng niệm quốc hận, chống cộng trường kỳ, thì tức giận. Do đó, qua bài viết của Nguyễn Văn Huy, tao hỏi:" MẦY LÀ AI?"/.
30.04.2012
Thông Báo: Trang nhà Trúc Lâm Yên Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...
...