TRẢ LỜI THẮC MẮC CỦA ÔNG LÊ HIẾU ĐẰNG
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
1, 2
Mới đây, ông Lê Hiếu Đằng – một người Miền Nam bí mật hoạt động cho cộng sản nhằm tiếp tay Miền Bắc xâm lăng Miền Nam và trở thành viên chức cao cấp trong Đảng Cộng Sản Việt Nam – bày tỏ những thắc mắc đối với Đảng của ông ta qua các bài viết đăng trên trang mạng Bauxite Việt Nam. Tôi – một người lính Miền Nam thua trận trong cuộc chiến đấu chống lại cuộc xâm lăng của Miền Bắc và trở thành phó thường dân Hoa Kỳ – xin mạo muội giải đáp những thắc mắc của ông Lê Hiếu Đằng.
Có hai vấn đề trọng tâm khiến cho ông Lê nhức nhối. Đó là: “việc cho thuê đất rừng đầu nguồn và đại dự án bauxite”. Đối với ông Lê, chuyện con tầu Vinashin sụp đổ chỉ là chuyện nhỏ; chuyện rừng đầu nguồn và bauxite mới là vấn đề sinh tử. Ông Lê thẳng thắn đặt câu hỏi:
“Có ai đã ngăn cản các phương tiện truyền thông công bố kiến nghị trên? Nếu có, thì đó là tước quyền được thông tin của nhân dân – quyền được hiến pháp và pháp luật bảo hộ, như thế người ngăn cản đã vi phạm pháp luật của nước CHXHCNVN.”
“Nếu không phải như thế, thì tôi xin hỏi giới nhà báo nước ta: Tại sao các bạn phải sợ mà không dám đăng tải một kiến nghị có tầm quan yếu đến vận mệnh dân tộc, đã được lưu truyền khá lâu trên nhiều mạng, đã được chính thức gửi tới Quốc hội? Như thế có phải các bạn đã từ bỏ cái quyền quan trọng nhất của mình và cũng là yêu cầu cao nhất của nhân dân với các bạn: thông tin trung thực những gì liên quan đến lợi ích của người dân? Tôi tin rằng tờ báo nào mạnh dạn đăng tải Kiến nghị nói trên sẽ chẳng bị ai bắt tù, ngược lại sẽ được nhân dân quý trọng.”
Là một người trường kỳ đấu tranh để tiêu diệt chế độ dân chủ của Miền Nam hầu thể hiện lý tưởng (?) cộng sản và trở thành quan chức cao cấp trong Đảng, ông Lê tỏ ra khá ngây thơ khi đặt ra câu hỏi nêu trên. Mời ông Lê vào trang mạng dưới đây để đọc bài viết của nhà văn Dương Thu Hương thì sẽ rõ:
Phần 1: http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=article&sid=7965
Phần 2: http://www.dcvonline.net/php/modules.php?name=News&file=article&sid=7978
Sau Đệ Nhị Thế Chiến, Nga Sô xâm lăng các quốc gia Đông Âu, áp đặt chủ nghĩa cộng sản lên các quốc gia đó và biến các quốc gia đó thành chư hầu của mình. Nghĩa là các quốc gia Đông Âu bị đô hộ bởi chủ nghĩa cộng sản. Cho nên khi ông Mikhail Gorbachev đề ra chương trình “perestroika” và “glassnot” thì các quốc gia Đông Âu vùng lên giành độc lập để thoát vòng nô lệ chủ nghĩa cộng sản. Trong khi ấy, Thực dân Pháp u mê và tham lam, không bắt chước Đế quốc Anh dần dần trao trả thuộc địa, khiến cho một số nhà cách mạng Việt Nam (do ông Hồ Chí Minh đứng đầu) rước chủ nghĩa cộng sản về để giải phóng Việt Nam ra khỏi sự đô hộ của Thực dân Pháp. Vì tự nguyện rước chủ nghĩa cộng sản, chứ không phải do ngoại bang áp đặt, cho nên dù chủ nghĩa ấy đã bị nhân loại ném vào thùng rác, nhưng người cầm quyền Việt Nam vẫn nhất mực duy trì bộ máy cai trị để nhốt toàn dân trong một nhà tù khổng lồ. Khi Liên Xô sụp đổ, Việt Nam quay sang ôm chân Trung Cộng, mặc dầu từng bị Trung Cộng xua quân đánh cho tơi bời hoa lá vào năm 1979.
Tình trạng suy đồi về mọi mặt trên đất nước Việt Nam hiện nay không phải là sự ngẫu nhiên. Nó là kết quả tất yếu của một đảng chính trị được xây dựng trên sự đạo đức giả, lừa đảo, dối trá, phản trắc, nói một đàng làm một nẻo, tàn bạo, bất nhân … Người cầm quyền cộng sản hôm nay say mê ngôi báu, danh vọng với cứ giá nào dù phải bán Tổ Quốc cho ngoại bang, cũng không phải là ngẫu nhiên. Đừng trách cứ họ trở nên thoái hóa. Họ là phiên bản mang đầy đủ tính chất của những người lãnh đạo tiên khởi: Cha nào con nấy! Người cha đứng đầu những người lãnh đạo tiên khởi đó, là ông Hồ Chí Minh.
Ông Hồ không phải là người yêu nước. Ông từng làm đơn xin vào học trường Thuộc địa để phục vụ Thực dân Pháp. Ông Hồ bí mật ra lệnh tay chân, bộ hạ thủ tiêu các lãnh tụ quốc gia yêu nước chủ trương đấu tranh giành độc lập dân tộc, như Trương Tử Anh, Lý Đông A, Huỳnh Phú Sổ và bán nhà cách mạng cùng quê Nghệ An với ông – cụ Phan Bội Châu – cho Pháp.
Ông Hồ không phải là người cộng sản chân chính, vì trình độ kiến thức của ông lúc bấy giờ chưa đủ sức để hiểu triết thuyết “vô sản chuyên chính” của Karl Marx và Engels. Ông Hồ chỉ là sản phẩm của một dân tộc bị nô lệ đi tìm công danh sự nghiệp cho bản thân bằng phương tiện cộng sản. Những nhà cách mạng quốc gia ái quốc không thành công vì họ chỉ được trang bị bằng tấm lòng yêu nước. Ông Hồ đưa cuộc “cách mạng” đến thành công (cho đảng cộng sản, chứ không phải cho nước Việt Nam) vì ông Hồ được đào luyện trong lò cộng sản về các bộ môn tình báo, phản gián, đấu tranh khuynh đảo. Vì vậy, sau khi đánh đuổi Thực dân Pháp xong, ông Hồ đã thiết lập một chế độ “công an trị”, người người báo cáo, nhà nhà báo cáo lẫn nhau. Cha mẹ, vợ chồng, anh em tố giác lẫn nhau. Cái khẩu hiệu “độc lập, tự do, hạnh phúc” đã làm mờ mắt các nhà trí thức yêu nước, nhưng ngây thơ! Đã gọi là “chuyên chính” thì làm gì có dân chủ? Không ai có thể hiểu nổi những người học rộng như bác sĩ Nguyễn Khắc Viện (con trai Hoàng giáp Nguyễn Khắc Niêm), Phạm Giao (con trai Thượng thư Phạm Quỳnh), Hùm Xám Đặng văn Việt (con trai Thượng thư Đặng văn Hướng) vẫn cúi đầu phục vụ ông Hồ, người giết bố mình một cách nhục nhã, dã man, tàn bạo! Phải chăng hàng ngũ trí thức đã biến thành “cô đồng, cậu đồng” dưới bàn tay phù thủy Hồ Chí Minh? Ông Hồ chịu phận làm đàn em thống thuộc các anh Hai (Nga), anh Ba (Tầu), nhất cử nhất động đều phải báo cáo lên trên thì làm sao có độc lập, có tự do?
Ông Hồ là người thông minh quỷ quyệt, gian hùng, nhiều mánh khóe, thủ đoạn, nhưng không có tầm nhìn xa cho tương lai dân tộc. Kết nghĩa anh em môi hở răng lạnh với một dân tộc luôn có dã tâm đồng hóa dân tộc mình, là ngu dốt. Hai nước anh em trong phe Xã hội Chủ Nghĩa – Nga Sô, Trung Cộng – từng dàn quân hai bên bờ Hắc Long Giang để thanh toán lẫn nhau, nhưng ông Hồ vẫn cố bám vào cái gọi là tình huynh đệ quốc tế, thay vì quay đầu về dân tộc, là người mù quáng.
Ông Hồ không học lịch sử, nên ông mới coi Hoa Kỳ là đế quốc thực dân như Anh, Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha … Trong Đệ Nhị Thế Chiến, Hoa Kỳ đánh bại phe trục Đức – Ý – Nhật, nhưng chính Hoa Kỳ mang lại tự do, thịnh vượng cho các quốc gia thua trận. Nếu ông Hồ không đi theo con đường cộng sản, không cam tâm làm tên lính tiền phong cho Nga Tầu nuôi ý đồ đào mồ chôn chủ nghĩa tư bản, nhuộm đỏ toàn cầu, Hoa Kỳ sẽ không đưa quân sang Việt Nam đánh quân xâm lược cộng sản ở Miền Nam và không dội bom Miền Bắc. Tai họa chiến tranh Việt Nam là do ông Hồ gây nên.
Ông Hồ thi hành chính sách bạo ngược rập khuôn như Trung Cộng, giết cả những người đã nuôi mình, giết cả đồng chí xả thân vì mình. Khi thất bại trong đấu tố cải cách ruộng đất, ông Hồ làm bộ nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, không nhìn nhận lỗi lầm của chính mình, không nhận trách nhiệm của mình, lại truất chức Tổng Bí thư của Trường Chinh. Tiếp theo đó, ông đày đọa, bỏ tù, bỏ đói những nhà trí thức trong phong trào Nhân văn Giai phẩm từng theo ông chống Thực dân Pháp. Những trí thức văn nghệ sĩ này chỉ xin được tự do sáng tác, chứ không hề có tư tưởng chống lại chủ nghĩa cộng sản. Ông Hồ thù hận trí thức vì mang mặc cảm không có bằng cấp. Do bản chất vô cảm trước bất hạnh của đồng bào mình, ông Hồ đã đào tạo những người lãnh đạo thừa kế gồm những kẻ ít học, không tim, không óc.
1, 2