Phi vụ bay đêm cảm tử
K.Q. Phan Văn Phúc K.65F
Biệt đội 219 chúng tôi được biệt phái tăng cường yểm bộ cho tuyến đầu lửa đạn đóng tại căn cứ không quân Phú Bài.
Sáng sớm chúng tôi nhận được lệnh chờ Thiếu tá Hảo phi đoàn phó từ Nha Trang ra đón đi nhân phi lệnh khẩn cấp. Bay ra Huế vào phòng họp của bộ tư lệnh tiền phương, tôi cảm thấy lạnh người vì không khí nghiêm trọng của buổi họp. Bay theo Thiếu tá Hảo có Trung úy Hiệp, người bạn phi hành cùng phi đoàn gốc từ binh chủng biệt động quân. Chưa kịp chào hỏi thì hai chúng tôi được chỉ định ngồi vào hàng ghế đầu nghe thuyết trình. Hai thằng Trung úy “nhí” như chúng tôi được ngồi cùng với bao vị tướng tá sao không khỏi mất bình tĩnh?
Trước khi ban lệnh hành quân, vị tư lệnh hành quân tiền phương kêu gọi tinh thần can đảm và hy sinh tuyệt đối của hai chúng tôi vì chuyến bay này lành ít, dữ nhiều. Bộ tổng tham mưu đã hoạch định nhiều kế hoạch nhưng đều khó thực hiện được, cuối cùng phải chọn giải pháp dùng trực thăng của phi đoàn 219 bay đêm thả người vào cổ thành Quảng Trị đã bị VC chiếm đóng từ lâu. Hai đứa chúng tôi được chọn vì một đứa từ binh chủng nhảy dù sang và một đứa từ binh chủng Biệt động quân sang.
Ít nhiều chúng tôi đã trải qua thời gian chiến đấu ở trận địa. “Các anh chỉ biết nhiệm vụ là thả người và rải máy truyền tin điện tử vào đáp cạnh cổ thành Quảng Trị không cần biết lý do. Rất có thể các anh sẽ bị bắn rơi trong phi vụ này vì hỏa lực phòng không của địch rất mạnh nhưng tôi hy vọng và tin tưởng vào tài năng và kinh nghiệm bay bổng của hai anh. Nếu chẳng may các anh bị bắn rơi, hãy giả làm người dân chạy loạn nên tôi yêu cầu các anh phải đổi mặc đồ thường phục cà tất cả giấy tờ tùy thân gởi lại cho đơn vị trưởng, nếu có mệnh hệ nào chính phủ se bảo bọc gia đình các anh sau này. Tôi kêu gọi tinh thần dũng cảm cà sẵn sàng hy sinh của các anh trong thời điểm quan trọng này.”
Nhận lệnh hành quân, tuyệt đối phải thi hành một phi vụ đầy nguy hiểm vì nhìn vào bản đồ hành quân từ sông Mỹ Chánh trở ra VC đã chiếm đóng toàn bộ và mạng lưới phòng không dày đặc khó mà bay lọt. Để vô hiệu hóa phòng không địch và đừng để cho chúng phát hiện kịp chỉ còn một phương cách duy nhất là chúng tôi phải bay đêm, tắt hết đèn và bay thật thấp, thật nhanh. Thật là một chuyến bay hoàn toàn mất cả an phi đầy mạo hiểm vì ban đêm tắt đèn dễ lạc nhau nếu bay xa, bay quá gần dễ chặt đuôi bạn và bay thấp dễ chặt cây. Nếu khống chế được những yếu tố trên thì địch chỉ nhìn theo mà chửi thề thôi.
Chúng tôi tin tưởng vào phương thức bay của mình chỉ ngại khi đáp lại vào đầu VC thì rất nguy hiểm. Trong phi vu này ông phi đoàn phó lại cất Hiệp bay đầu chở người và tôi bay chiếc thứ hai chở đầy máy truyền tin điện tử rải dọc tuyến đường bay từ Mỹ Chánh ra đến cổ thành và bay cover cho Hiệp lúc đáp. Tự ái nghề nghiệp lúc ấy đã khiến tôi có thái độ hơi bất mãn, ông phó nhận thấy và gọi nhỏ giải thích. Anh nên biết trong phi vu này chiếc đi sau mới là chiếc quan trọng đòi hỏi nhiều kinh nghiệm khó khăn hơn nhiều. Tôi tin tưởng và xin anh phải cố gắng bám thật sát Hiệp và yểm trợ anh ta tối đa trong mọi tình huống nhất là không bao giờ bỏ rơi bạn bè. Nghe qua lời nhắn nhủ của cấp chỉ huy đáng kính này, tôi cảm thấy mát lòng và hối hận, thương bạn nhiều hơn và tự hứa là sẵn sàng hy sinh theo bạn nếu gặp điều chẳng may trong đêm nay (một điều rất buồn là Hiệp lại bị rớt máy bay chết sau đó vài tháng).
Chúng tôi tính độ dạt của gió, tốc độ, hướng bay và thời gian rồi kẻ phóng đồ phi vụ chờ đêm đến sẽ cất cánh tại phi trường Tây Lộc (Huế) bay thẳng ra Hương Điền (Bộ chỉ huy sư đoàn TQLC) rồi chuyển hướng bay thẳng ra cổ thành Quảng Trị, bãi đáp là một nghĩa trang cạnh cổ thành. Chúng tôi phải ra phố mua sắm đồ thường phục dạo quanh phố như một toán cao bồi Texas trước sự ngạc nhiên của mọi người. Riêng tôi phải gọi về Đà Nẵng mang ra áo lưới phi hành mà tôi luôn trang bị đầy đủ dụng cụ mưu sinh thoát hiểm nhất là khẩu Browing nhỏ và rất nhiều lựu đạn mini. Sở dĩ tôi rất cần và thích lựu đạn vì một lần tôi đã thoát chết nhờ có lựu đạn khi còn ở đơn vị tiểu đoàn 9 nhảy dù. Vào năm 1968, tiểu đoàn đang đóng quân ở chiến trường Tây Ninh, ông Thiếu tá Nguyễn Đình Bảo, tiểu đoàn phó cắt đại đội 91 ra ái ngữ để đón đại đội 92 đang di chuyển về phải qua một khoảng đất trống rất nguy hiểm. Tôi và anh mang máy cùng hai đệ tử nằm dưới một hố bom B52 hướng về bìa rừng đối diện chờ quân bạn lúc trời sẩm tối. Tôi nghe máy báo là thằng 2 sắp ra (Đại đội 92), tôi thấy một toán lính đi ra nhưng lại không đội mũ sắt, tôi gọi hỏi Đại úy Trương Đưỡng (Đại đội trưởng 91) ông gọi qua 92 để khiển trách nhưng không ngờ đó là VC, chúng mặc áo là quân bạn cứ để chúng tôi tiến về gần nhưng gần đến nơi chúng bắt đầu khai hỏa. Chúng ra từ giữa đồng trống bất thần khai hỏa loạn xạ vào chúng tôi bất thần trở tay không kịp. May là tôi nằm dưới hố bom chúng chẳng thấy chỉ bắn qua đầu tôi gây rất nhiều thương tích cho bộ chỉ huy đại đội phía sau. Tôi vẹt cỏ tranh nhìn thấy chúng dàn hàng ngang súng bắn miệng ho to “hàng sống, chống chết”. Tôi báo tất cả 4 tên rút tất cả lựu đạn chia hướng chờ tôi ra lệnh đồng quăng một lượt khi VC chỉ còn cách 10m. Loạt lựu đạn nổ chúng tôi chạy bán sống bán chết ban đêm lại thất lạc máy lại bị VC đuổi theo, lính mình bị thương súng ống bỏ đầy đường rút lui, mãi gần sáng tôi mới về tới bộ chỉ huy tiểu đoàn được. Nếu không nhờ loạt lựu đạn đó có lẽ tôi đã bị VC dập lên đầu bắn tan xác rồi, âu cũng là một kinh nghiệm đau thương.
Trở lại phi vụ bay đêm, chuẩn bị phi hành đoàn và các thứ, chúng tôi mỗi người một tâm trạng, Hiệp hình như có một tâm trạng đau buồn nào đó nên lúc nào cũng lầm lì ít nói. Tôi chọn được Hoành làm hoa tiêu phó và Định làm cơ phi, hai phi hành viên trong phi đoàn mà tôi rất mến. Thiếu úy Dương Văn Hoành đã là một hoa tiêu chánh, một hoa tiêu ưu tú về mọi phương diện, lúc nào cũng bình tĩnh coi mọi chuyện như pha, Hoành sẽ giúp tôi được an tâm phần nào. Cũng đặc biệt là Hoành lại bị rơi máy bay chết cháy cả 7 người chỉ còn Hoành sống sót thật là một chuyện thần kỳ. Trung sĩ Định cơ phi rất lanh lẹ và gan lì, chúng tôi thường rủ nhau bay chung phi hành đoàn cũng như Lương Ngọc Ánh đang ở Houston với Dương Văn Hoành hiện giờ.
Đêm về, giờ quyết tử đã đến, chúng tối sẵn sàng cất cánh. Trong ánh sáng lờ mờ của phi trường Tây Lộc xuất hiện một đoàn xe có hộ tống một xe bít bùng chạy thẳng đến phi cơ của Hiệp 4 tên lôi hổ dìu 2 tên bị bịt mắt lên phi cơ, 2 tên này mặc quân phục y như Việt cộng, mang ba lô và súng AK đầy đủ. Phi cơ tôi được chất lên đầy máy truyền tin điện tử. Nhìn 2 tên VC tôi vô cùng kinh ngạc, suốt ngày nay tôi đã cố đánh tan mọi sự nguy hiểm sắp xảy ra bằng một quyết tâm sẵn sàng phục vụ cho đại cuộc vì nghĩ rằng có lẽ mình cũng thực hiện một điệp vụ tối mật nào đó để chuẩn bị tái chiếm cổ thành nhưng lại tiếp tay “thả cọp về rừng” hay sao? “Điều này càng chứng minh rõ ràng hơn khi phi cơ dắt 2 tên VC này chẳng chịu xuống phải nhờ 4 tên lôi hổ tống đạp khỏi phi cơ trong khi tiếng súng bắn ra như mưa”.
Mọi thắc mắc đang còn dồn dập thì chúng tôi phải ồ ạt cất cánh tìm đủ mọi cách tránh né tử thần. Chúng tôi bay trong bóng đêm, lướt qua đầu địch bất ngờ, chúng trở tay chẳng kip, chỉ bắn đuổi theo đạn lửa đầy trời phía sau. Đúng hướng, đúng giờ ấn định, Thiếu úy Hoành báo lệnh đáp, Hiệp quẹo gắt đáp khẩn cấp, tôi bay vòng trên đầu yểm trợ, đạn địch lẻ tẻ bắn vài nơi bên cạnh, tôi ra lệnh 4 khẩu đại liên cùng khai hỏa nhưng cẩn thận nhìn phi cơ bạn vì trời tối đen khó quan sát lại không được mở đèn. Khổ nỗi là 2 tên VC lại cứ đeo sát hai cây chống của phi cơ chẳng chịu xuống, tôi chỉ cho lệnh đạp xuống càng nhanh càng tốt, rất tiếc là chẳng dám cho lệnh bắn bỏ lúc bấy giờ, lúc này thì khác. Bỏ xong hai cục nợ, tôi bay vòng bắn yểm trợ cho Hiệp cất cánh. Lúc này cao độ bay về sao thấy phi cơ mình bay chậm hơn bao giờ hết. Về đáp lại phi trường Tây Lộc, chúng tôi cảm thấy như vừa chết đi sống lại. Phi trường lúc ấy đầy người bù lại lúc nãy trong vùng địch mình cảm thấy cô đơn lẽ loi quá, nếu chẳng may bị bắn rơi chắc là chẳng một ai dám bay ra tiếp cứu mình lúc ấy cả.
Qua hai sự kiện rõ ràng, chỉ vì 2 tên VC mà cả bộ tổng tham mưu, tướng vùng đích thân chỉ huy và sẵn sàng hy sinh bao nhiêu sinh mạng của nhân viên phi hành như thế sao?
Có những điều oan trái mà rất nhiều người lính thấp hèn như chúng tôi phải gánh chịu. Nhưng trong phi vụ này mãi đến bay giờ tôi vẫn chưa được giải thích rõ ràng. Phải chăng có sự lừa đảo hay có một sự đi đêm nào đó của bàn tay lông lá nào mà nỗi buồn nhược tiểu của đất nước chúng ta phải gánh chịu. Lịch sử đã cho chúng ta thấy đất nước mình đã bị bán đứng quá rõ ràng và quá tàn nhẫn. Rất nhiều quân nhân trong chúng ta có thừa can đảm và sẵn sàng hy sinh cho tổ quốc, nhưng cũng có những lần hy sinh vô nghĩa tác hại lại sự chiến đấu sồng còn của cả một dân tộc.
Cầu xin những ai có thẩm quyền hãy giải thích tường tận cho riêng tôi khỏi còn phải “ân hận” hoặc phải “oán hận” trước khi nhắm mắt . Chân thành cám ơn.
Trong hai phi hành đoàn này vì lâu quá tôi không nhớ hết những ai trong 8 người. Tôi chỉ biết Hiệp đã chết và Định hình như đã chết sau này. Riêng Hoành cũng đã ở tù đi HO sang định cư tại Houston. Xin còn những ai biết rõ hơn mọi chi tiết báo cho tôi được biết, rất cám ơn.
Dallas, 2-122-2010
Kingbeo Phan Văn Phúc.