Gia Lai, Kon Tum và Quảng Nam !!!
Vùng Đất “Tiến Khả Công, Thoái Khả Thủ”
Vân Anh
Ngày nay khi bài này được viết ra thì mọi việc có lẽ đã muộn màng, vì thế cờ đã gài xong. Mỹ cũng như đồng minh của Hoa Kỳ đã và đang chuẩn bị tác chiến, coi như họ đang nắn bóp tay chân trước khi lên võ đài tranh tài cao thấp vậy. Thắng lần định mệnh này thì xem như Bắc Kinh thật sự là ông Trời con, rõ ràng như vậy. Nhưng nếu Bắc Kinh thua thì trớ trêu thay Hà Nội lại lãnh đủ mọi hậu quả. Điểm này Hà Nội nên nghiệm đi thì sẽ thấy. Thời đại “high-tech” (siêu kỹ thuật) ngày nay, người ta đánh nhau thì người ta đâu có cần đổ quân chiếm đất, dành dân đâu mà các anh Hà Nội và Bắc Kinh đào “Địa Đạo” hay căn cứ phòng thủ “bí mật” trong các vùng rừng núi?. Chỉ cần 1 quả bom thì chu vi 5km chẳng có sinh vật nào có thể sống nổi, mà có chết thì có lẽ cũng không tìm ra dấu vết được nửa. Cho nên “thế, trận” của năm 2010 này đã thay đổi về kỹ thuật quá nhiều, mà các anh Hà Nội và Bắc Kinh cứ nghĩ cách đánh nhau như 65 năm về trước trên sông Áp Lục không bằng.
Muốn hiểu rõ sự việc ta nhìn về gần 10 năm trước đây thử xem sao?. Biến cố phi cơ Mỹ bị phi cơ Trung Cộng đụng tại Hải Nam ngày 1/4/01. Vụ Bắc Kinh và Hà Nội “bắn” rơi chiếc trực thăng M-17 đi tìm kiếm người Mỹ mất tích (MIA) rớt tại Bố Trạch ngày 8/4/01. Ngày 14/4/01, Đài Loan công bố thấy không cần thiết phải mua chiến hạm thiết trí Aegis của Mỹ nữa. (bài này chỉ nhắc lại vụ “rớt” máy bay ngày 8/4/2001 mà thôi). Sau các vụ này người Mỹ hiểu rằng họ phải “nhượng bộ” Trung Cộng tại Việt Nam để “lùi lại một bước”. Thứ nhất để xoa dịu tất cả sự căng thẳng của Bắc Kinh. Đồng thời, Hoa Kỳ cũng “lơi tay” Cộng sản Hà Nội cho Bắc Kinh, và lặng lẽ ra khỏi Việt Nam, để tránh cái vụ nuôi ong Hà Nội trong tay áo của Mỹ. Hoa Kỳ xác nhận rằng Hà Nội đúng là bù nhìn, là tay sai của Bắc Kinh, là con chó Tình Nguyện giữ nhà cho Bắc Kinh để được Bắc Kinh bao bọc, che chở cho Hà Nội tiếp tục bóc lột người dân Việt Nam dùm cho Trung Cộng, để Trung Cộng không phải mang tiếng xấu, tiếng xâm lăng diệt chủng với thế giới. Sự việc đã rành rành như vậy cho nên người Mỹ không cần phải thắc mắc. Vì họ đã có cách tính cho một kế hoạch khác thần sầu hơn.
Một biến cố xẩy ra khá đau đớn cho quân đội Hoa Kỳ như đã nói ở trên vào ngày 8 tháng 4 năm 2001. Một phi cơ trực thăng M-17 do Nga chế tạo (phương tiện chuyên chở hàng không quân sự của Hà Nội), đã chở 9 nhân viên quân đội Cộng sản và 7 nhân viên chuyên viên quân đội Mỹ đi đào tìm người lính Mỹ mất tích (MIA). Chiếc M-17 đã bị rớt tại Thanh Trạch, Bố Trạch, Quảng Bình (Quảng Nam, Quảng Ngãi, Quảng Trị, Quảng Bình, đều thuộc vùng miền Trung phần Việt Nam). Theo các nhân chứng thì họ thấy chiếc trực thăng M-17 bay lảo đảo rồi rớt xuống. Cũng có nhân chứng nghe thấy tiếng nổ và lửa cháy từ trong trực thăng và sau đó máy bay mới lảo đảo rồi rớt xuống. Ngay lập tức quân đội Hoa Kỳ được lệnh đến chỗ xác chiếc máy bay để điều tra lý do nào đã gây ra tai nạn trên!.
Nhưng phải đến ngày 10 tháng 4, khi các chuyên gia Mỹ chưa kịp tới vùng Thanh Trạch, Quảng Bình, thì khoảng hơn 500 kí lô mảnh vỡ của trực thăng đã bị chuyên gia Trung Cộng đến lấy mất tự khi nào (không còn bằng chứng điều tra), hỏi lại thì Hà Nội nói rằng: “Không Biết!”. Trong số 7 chuyên viên Hoa Kỳ bị chết này có hai người Mỹ nói tiếng Việt rất sõi. Một người khác là phân tích gia tin tức tình báo. Một người nửa là trưởng toán tìm kiếm MIA Hoa Kỳ. Ba người còn lại cũng là những chuyên viên thượng thặng nhưng không rõ phần hành của họ là gì!.
Như vậy ta có thể thấy rõ ràng là: Có thể có bàn tay của cán bộ “nhân dân tình báo sở” Trung Cộng đặt chất nổ để “thanh toán” chiếc máy bay này. Và dĩ nhiên là đến nay chưa ai có thể biết vì sao Trung Cộng lại làm như vậy?. Đây có lẽ là toán tìm kiếm các quân nhân Mỹ (mất tích) duy nhất cho hai bên Mỹ - Cộng sản làm việc “thân mật” với nhau. Sau đó được biết rằng: “Hai chuyên viên quân đội Mỹ này nói tiếng Việt là Flynn và Moser, đều là chuyên gia phân tích tình báo và nói sõi tiếng Việt. Như vậy người ta có thể tiên đoán là: Cán bộ người Tàu đã đặt nghi vấn có sự móc nối giữa Hoa kỳ và đám Bộ Đội Cộng sản “muốn” làm “gián điệp” cho Mỹ!, muốn “làm việc” với Mỹ qua toán tìm kiếm MIA này chăng?. Sự “bắn hạ” (cho nổ) chiếc trực thăng và phi hành đoàn cũng là một cách Bắc Kinh đã “cảnh cáo” Mỹ đừng “rờ mó” vào Việt Nam mà … nguy đấy nhé!.. Nếu Mỹ chưa nhìn ra và chưa chịu “rời khỏi” vùng đất Việt Nam, thì sẽ có nhiều tai nạn làm chết nhiều người Mỹ nữa, vào thời điểm đó chính quyền Mỹ đành im lặng vì không biết nói gì hơn.
Sau vụ “bắn hạ” chiếc máy bay M-17, người Mỹ đã “thật sự” cuốn gói ra khỏi Việt Nam để tránh thêm nhiều cái chết vô ích và khả nghi. Và như vậy thì người Mỹ đã có thể xuống thang về chính trị và kinh tế tại Á Châu, để Trung Cộng nắm thế thượng phong!. Từ đó Trung Cộng tha hồ hùng hổ, xưng hùng xưng bá, ăn hiếp, dọa nạt các nước nhỏ chung quanh Trung Cộng nói riêng và Á Châu nói chung. Cũng từ thời điểm đó trở đi người ta thấy Trung Cộng đã “ăn hiếp” các nước Á Châu bằng cách đổ (dump) hàng tràn ngập với những điều kiện thắt họng, chịu không nổi. Kết quả là ngày nay các nước Á Châu đã ớn Trung Cộng đến tận cổ, nhưng họ không thể ra mặt chống Bắc Kinh. Một số nước họ mong Hoa Kỳ trở lại Á Châu. Trong đó có Việt Nam. Nhưng Hoa Kỳ trở lại Việt Nam bằng cách nào?.
{(Tiện đây Vân Anh cũng xin mở một dấu ngoặc để nói thêm về điểm này. Và ngay thời điểm ngày hôm nay (12/2010) Vân Anh có thể nói một cách chủ quan rằng: Nếu không có yếu tố “Người Việt Quốc Gia Chân Chính”. Xin nhắc lại là: “Người Việt Quốc Gia Chân Chính”, thì Hoa Kỳ có muốn trở lại Việt Nam cũng phải qua nhiều gian nan vất vả. Chứ không đơn giản tí nào. Hoa Kỳ cũng như các nước Tây Phương sẽ trở lại Á Châu nói chung và Việt Nam (nói riêng) không phải để “chìu lòng” các tên Việt Gian Cộng Sản cả đời đã đi Sai Lầm, và sống trong ảo tưởng “Xã Hội Chủ Nghĩa” cũng như bọn tay sai của chúng ở hải ngoại chỉ mong được “bả vinh hoa”.
Hiện nay bọn này đã cùng đường tuyệt lối, đã bế tắc, nên chúng mong ẩn nấp trong màu áo “quốc gia”, thừa cơ hội nhào ra cướp thời cơ “tranh đấu dỗm” để mong được ngồi vào cương vị “lãnh đạo” đất nước một lần nửa. Không! không bao giờ có thể xảy ra chuyện này một lần nửa. Vì toàn dân Việt Nam trong và ngoài nước, cũng như các nước Tự Do phương Tây hiện nay người ta đã có thừa kinh nghiệm với bọn Việt Gian Cộng sản và tay sai của chúng. Nhân dân Việt Nam đã nhìn thấy rõ, thật rõ! cái bộ mặt bán nước nham nhở của các “đồng chí Vẹm”. Đất nước Việt Nam đã tan hoang như ngày nay cũng vì cái Ngu Dốt và Sai Lầm của những tên Việt Gian Cộng sản. Quá khứ đã chứng minh họ Sai. Hiện tại cũng đã chứng minh họ Sai hơn nửa và như vậy họ còn Sai nhiều hơn nửa nếu chúng còn nắm vận mệnh tương lai đất nước Việt. Chúng cam tâm làm Việt Gian bán đất dâng biển cho Trung Cộng thì làm sao chúng có thể đúng mà không Sai???. chúng chẳng còn tư cách gì để có thêm cơ hội mà mong “lãnh đạo” hay làm việc cho đất nước nửa cả. Nếu có “làm việc” thì các “đồng chí” cũng phải đứng sau lưng của những người Quốc Gia Chân Chính để … “làm việc” vậy. Và thời điểm này trở đi người Mỹ cũng như thế giới tự do họ chẳng bao giờ còn nghĩ đến chuyện “giúp đỡ” cho những tên Việt Gian bán nước nửa cả. Vì họ chẳng bao giờ muốn mang tiếng xấu trong lịch sử bây giờ và sau này. Các chính phủ, chính quyền Mỹ (trong chiến tranh) trước đây họ đã Bị Động Và Nhầm Lẫn nên tưởng tập đoàn Việt Gian Cộng sản là: “thành phần yêu nước Việt thật sự”, và việc chúng đã làm đã chứng minh chúng chỉ là bọn côn đồ, ăn cắp, cướp của giết người, chuyên đi vu oan giáng họa cho người, chúng lưu manh, lường gạt nói láo thuộc hàng thượng thừa. Hơn nửa những người Mỹ trước đây họ chưa có dịp hiểu rõ về “Người Việt Quốc Gia Chân Chính” bao nhiêu, thì đã bị đẩy vào trong một cái thế “phải” thua trận và rời khỏi Việt Nam.)}
Ngày nay các mâu thuẫn giữa Mỹ và các nước Á Châu được tồn động, mà không thể giải quyết được bằng biện pháp “hòa đàm” hay ngoại giao được nửa như chúng ta đã thấy, kể từ năm 1990 cho đến nay. Có nhiều lý do ta chưa thể đưa ra ánh sáng nhiều vấn đề. Nhưng Vân Anh nhận định rằng cái chết của 7 người Mỹ kia đã giúp cho Hoa Kỳ tránh được nhiều đại họa ghê gớm và khủng khiếp sau này. Âu đó cũng là sự đời, trong cái rủi đã trở thành cái may, và từ đó người ta sẽ học bài học về sự khôn ngoan hơn.
Quy luật của chiến tranh là khi ra quân, người ta phải ước lượng quân địch sẽ chống đỡ và phản công ra sao để tìm cách khắc chế đối phương. Nói đúng hơn là chiến thuật và chiến lược phải nhịp nhàng, uyển chuyển, phải có phương pháp để làm tăng sức mạnh quân đội của ta. Hiện nay các nhà nghiên cứu quân sự họ có thể ước lượng rằng: Nếu chiến tranh xảy ra ngay bây giờ thì Bắc Kinh và Hà Nội sẽ lãnh thảm bại là điều chắc chắn, nhưng chẳng ai dại gì mà “dạy khôn” cho chúng cả. Bắc Kinh phải tan rã thành nhiều tiểu quốc độc lập, thì Á Châu mới sống lại được. Bắc Kinh và Hà Nội phải bị tiêu diệt, tận diệt thì bộ mặt của thế giới mới thay đổi hẵn. Bắc Kinh đã trở thành kẻ tử thù của hầu hết các quốc gia Á Châu hiện nay.