Độc tài, đảng trị cáo chung?
Thông thường, cơn hấp hối của một con người kéo dài không lâu. Nhưng ngày nay với nền y khoa tân tiến, có thể kéo dài cơn hấp hối cho một người đến nhiều tháng nhiều năm với trạng thái sống thực vật, vô tri vô giác. Như trường hợp Võ Nguyên Giáp hiện giờ.
Có thể đoán mà không lầm rằng đảng CS Việt gian sợ Giáp chết là do lòng mê tín dị đoan! Cũng như hiện tượng “Kụ Rùa” Hồ Gươm, chúng nó chẳng thiết tha hay nhân đạo gì đối với một sinh vật già nua, ghẻ lở, mà phải bỏ nhiều công sức tiền của để lo cứu chữa. Chúng cũng chẳng yêu thương gì một viên tướng già trăm tuổi mà bọn đàn em lâu lâu lại lợi dụng tên tuổi để gởi “thư ngỏ thư nghiếc” than phiền trách cứ lôi thôi! Lại phải tốn tiền tỷ để kéo lê kiếp sống cho một thân xác vô hồn!
Hẳn là bọn VGCS cũng nghe ngóng và được biết ở Sài Gòn trước tháng Tư 1975 có ông cụ Diễn, một nhà bói Dịch tài giỏi, đã tiên tri khá chính xác nhiều chuyện quốc gia đại sự, đã đoán trước sự nghiệp và số phận của nhiều nhân vật quan trọng; vào thời đó đã có loan truyền chính cụ Diễn “hé lộ thiên cơ” rằng “CS có thể chiếm được Miền Nam, chỉ sau khi Hồ Chí Minh chết, rồi chúng sẽ tan rã sau cái chết của Võ Nguyên Giáp!”
Quả thật, Tết Mậu Thân 1968 Hồ đã bội ước lời đề nghị hưu chiến để cho đồng bào Miền Nam được yên vui trong những ngày Tết cổ truyền của dân tộc; Hồ đã chỉ thị cho Cộng quân (qua bài thơ con cóc chúc Tết) là phải dồn mọi nổ lực đánh chiếm Miền Nam cho bằng được, nhưng Hồ đã thất bại! Dù bị tấn công bất ngờ, Quân lực VNCH đã đẩy lui và tiêu diệt nhiều đơn vị địch. Hồ uất ức mà chết năm 1969. Thế rồi thời cơ đưa đẩy, 6 năm sau phỉ quyền CS Bắc Việt chiếm được Miền Nam một cách dễ dàng!
Kiêu căng và hãnh tiến, Việt gian CS từ sai lầm nầy đến sai lầm khác, từ việc đem quân xâm lăng cướp bóc ở Campuchia dẫn đến bị quan thầy Tầu Cộng “dạy cho bài học!” Rồi quan thầy Liên Xô và đồng bọn Đông Âu sụp đổ, chúng phải muối mặt quay lui dâng nộp cương thổ để khấu đầu tạ tội xin tái thần phục thầy cũ Đặng- Giang! Mất hết viện trợ lại bị Tầu Cộng đòi nợ, nền kinh tế suy sụp, dân đói, chế độ tưởng chừng đã cùng đường. Nhưng chúng lại may mắn được Âu Mỹ nắm tay cứu vớt! Chúng lại kiêu căng là nhờ tài “đổi mới!” Thay vì khôn khéo điều chỉnh một nền chính trị lương hảo cho thích nghi với thời đại thì chúng vẫn nhắm mắt đi theo lối mòn lưu manh và gian dối!
Dù Võ Nguyên Giáp đã chết hay đang sống đời cây cỏ thì những dấu hiệu suy tàn, cáo chung của chế độ đã hiển bày. Nhưng cơn hấp hối của một triều đại, một chế độ sớm hay muộn là điều khó tiên đoán: một chế độ gian ác nhiều khi phải kéo dài cơn hấp hối như một trạng huống bị trừng phạt, đọa đày!
Cơn hấp hối của “triều đại Hồ Chí Minh bán nước” đã nhen nhúm từ lâu, như bài viết năm 2007:
Từ lời Sấm Ký?
Ông cựu thủ tướng ngồi ghế lâu năm nhất Thế giới Phạm Văn Đồng chết hôm thứ Bảy ngày 29 tháng Tư năm 2000, mà theo tin tức thì Bộ chính trị đã cố dùng mọi phương tiện y khoa để kéo dài cơn hấp hối, làm sao cho Đồng sống qua khỏi ngày “ăn mừng chiến thắng” 30 tháng Tư, nhưng không được, BCT cũng không thể thay đổi ngày chết cho thích hợp như đã từng thay đổi ngày chết của Hồ Chí Minh, bèn loan tin đúng ngày chết cho Đồng nhưng loan tin trễ! Mừng chiến thắng xong đã!
Người Cộng Sản vui trước, buồn sau. Vui mới quan trọng, buồn là thứ yếu, chuyện nhỏ! Thập niên 90 Thế kỷ trước người viết có người “bà con” xa là một đảng viên cán bộ trung cấp, trong lúc người cha ruột của đương sự vừa mới chết chưa khâm liệm ở nhà, thế mà vợ chồng hắn phải lo đi nhà hàng dự đám cưới con của một thượng cấp! Đạo đức xhcn là như thế!
Lại nói về ông Thủ tướng, ngày hôm sau khi nghe tin Đồng chết liền có bài thơ:
Điếu Phạm Văn Đồng
Ông đi tháng xấu gặp ngày trùng
Chúng nó lúc nầy hẳn rối tung
Ngoài mặt huênh hoang mừng đảng thắng
Nội tình bấn loạn sợ dân bung
Hồ khô từ đó theo lời sấm
Đồng cạn nay là vận cáo chung
Thế nước báo điềm thời mạt đảng
Xui ông đầu nậu chết giờ hung !
(30/4/2000)
Câu sấm ký vẫn lưu truyền từ lâu ở Miền Nam:
“Bao giờ đá nổi, lông chìm.
“Đồng khô, hồ cạn, búa liềm ra tro !”
Người ta cho là sấm cụ Trạng Trình, nhiều giải đoán về sự liên hệ tồn vong giữa chủ nghĩa CS và bốn nhân vật tiếng tăm Việt- Tầu: Hồ, Đồng, Mao và Tưởng, Tưởng Giới Thạch đã chết đem chôn trên núi (đá nổi?), Hồ Chí Minh chết (1969) xác ướp khô để lộng hòm kiếng! Mao chết đem chôn năm 1976 (?), người dân Miền Nam càng bàn tán, hy vọng chờ hiện tượng “đồng khô cạn”, nhưng Đồng sống dai, sống cho đến lực cùng sức cạn mới chịu ra đi!
Lời sấm ký hiệu nghiệm, chủ nghĩa CS tan rã khắp nơi, còn năm nước cố bám cái thây “xã hội chủ nghĩa” Lào, Tầu, Việt, Bắc Hàn, Cuba chỉ là thứ CS nửa dơi nửa chuột, búa liềm hết linh!
Sự kềm kẹp sắt máu của CSVN mất dần hiệu quả, trước đó những người bất đồng chống đối dù đông đảo nhưng vẫn bị tiêu diệt hay nhốt chặt trong tù, người dân câm lặng trước sự cướp bóc vơ vét ngang nhiên của bọn cán bộ đảng viên có chức có quyền từ cấp thôn xã! Mặc dù vậy, bọn đảng viên cán bộ lớn nhỏ còn sợ lẫn nhau, còn dòm ngó xoi bói nhau, đứa nào cướp được thì cũng vàng chôn bạc giấu, chưa dám se sua xây tư thất, biệt thự, dinh lũy, đồn điền đồ sộ như bây giờ.
Nay đúng là thời “mạt đảng!” Thời “dân bung!”
Cái thời quyền uy tối thượng của Lê Duẩn, Lê Đức Thọ không còn nữa, kỷ cương bây giờ là “trên bảo dưới không nghe” như thủ tướng chăn trâu Phan Văn Khải từng thú nhận, mà nghe làm sao được! Trên làm sao thì dưới làm vậy, trên ăn gian thì dưới ăn cướp! Trên bán biên cương, rừng biển, tài nguyên, chia tiền đầu tư, xén viện trợ thì dưới cướp đất của dân, đớp tiền cứu trợ nhân đạo, cứu trợ thiên tai! Ngu hay sao mà nghe! Chỉ nghe khi nào quyền lợi chung cả đảng bị đe dọa, xã- ấp, huyện- tỉnh sẵn sàng hợp lực để đàn áp khủng bố những người bất đồng chính kiến, những người dân đi khiếu kiện vì bị cướp đất phá nhà , để dân bung thì đảng lâm nguy. Thế nhưng dân vẫn bung, đường cùng thì phải quay lại. Dân bung thì đảng phải bóp!
Đảng CSVN chỉ còn kỳ vọng vào sách lược “trăm năm trồng người” lấy chủ trương “học tập gương đạo đức Hồ Chí Minh” làm nền tảng, thật ra không cần phải học tập, con người sống dưới môi trường xhcn cũng tự sản sinh ra đủ loại người có thứ đạo đức đó: con tố cha đấu mẹ, vợ giết chồng, em giết anh, thầy hiếp dâm trò, trò đánh thầy, côn đồ xã hội đen được trọng dụng, người nói điều ngay thật bị nhốt tù, bị khống chế đánh đập. Trí thức thì chỉ biết luồn cúi, nhà văn, ký giả chỉ biết xu nịnh.
Nhưng thời nay đảng không còn khả năng bít kín thông tin, nên càng “học tập” người ta càng đem đối chiếu, phân tích và suy luận thì cái “tính bản thiện” từ “nhân chi sơ” nơi con người lại trỗi dậy như nhiều trí thức trẻ hiện nay đã tỉnh ngộ mà đảng rất lo sợ.
Đối với người Việt hải ngoại, VGCS cũng thủ đoạn và máy móc suy nghĩ rằng lớp người già “đầy lòng thù hận” sẽ qua đi, lớp người trẻ không dính líu gì với cuộc chiến sẽ thuộc về của chúng nó. Điều nầy có thể đúng nếu chúng chịu từ bỏ mọi sự dối trá, lừa bịp gian manh! Bằng chứng là đếm được bao nhiêu trí thức trẻ hải ngoại bùi tai theo lời đường mật của nghị quyết 36 để về nước làm thân chó ngựa cho chúng nó? Trong khi có quá nhiều người trẻ có kiến thức đã và đang đem hết khả năng tâm trí để chống laị chế độ vẫn độc tài tham ô, giả dối và bịp bợm, lớp trẻ còn mạnh mẽ và tinh thần chống đối có bài bản không thua kém lớp cha ông.
CS thâm hiểm nhưng ngu muội vì chủ quan!
Hiện nay CSVN chỉ còn dựa vào lực lượng công an và côn đồ xã hội đen để khống chế, đàn áp dân chúng nổi dậy. Càng ngày chúng nuôi dưỡng thêm tầng lớp thân nhân, bè đảng càng giàu có để tăng thêm vây cánh.
Lực lượng quân đội võ trang chúng cũng đem chính trị để kiểm soát, chế ngự, có lẽ cũng có nhiều người thật sự có tâm huyết với dân tộc và đất nước, nhưng dù ít hay nhiều, mạnh hay yếu đang lúc còn quyền có chức lại trù trừ do dự không dám áp lực một sự đổi thay triệt để hầu đối phó với hiện tình nguy cơ mất nước cận kề đến từ nhiều phía. Đợi tuổi hồi hưu trí (phục viên) mới tỉnh ngộ, mới lớn lối phản kháng, phản tỉnh thì cũng chỉ là tiếng kêu than, bất mãn cuối đời, cũng chỉ là tiếng kêu trong sa mạc, nắm đấm vào khoảng không. Rồi thì “mạt dân trước mạt nước sau”, cuối cùng “mạt đảng” sẽ xô nhau chạy qua Âu Mỹ sống, đã có những kho châu báu, đô la dự trữ sẵn rồi! (4/12/ 2007)
*
Cái đuôi “định hướng xhcn” đã đầy ghẻ lở, lá bùa “đổi mới” đã rách tả tơi! Màn chiêu dụ chất xám Việt kiều đã lùi vào bóng tối lừa mỵ, du học sinh tốt nghiệp tìm cách trốn ở lại nhiều hơn quay về, nền kinh tế “ngữa tay lừa bịp” trơ tráo đã hết thời: Thụy Điển rút sứ quán, Anh Quốc cúp viện trợ! Nợ đáo hạn năm nay phải trả 4 tỷ Mỹ kim! Dân phải gồng mà trả, tiền vay ODA một phần trung ương đảng chia nhau gởi ngân hàng Thụy Sĩ, một phần thì chìm theo những dự án như Vinashin! Xuất khẩu lao nô để vơ vét ngoại tệ, nhưng khi có biến lại kêu gọi quốc tế giúp đỡ di tản hàng ngàn lao công cần rời khỏi chiến trường Lybia! Không chút hổ thẹn!
Người dân đang âm thầm chờ một cuộc nổi dậy như Tunisia, Ai Cập, Lybia…đảng đang tăng cường củng cố lực lượng công an “còn đảng còn mình!” đang vuốt ve chấn chỉnh quân đội “trung với đảng!” để đối phó với tình hình có thể xẩy ra bất cứ lúc nào!
Búa liềm đã ra tro từ thuở “hồ khô, đồng cạn” thế nhưng cơn hấp hối, diệt vong của những chế độ thú vật, ma quỷ vẫn đang còn kéo lê những đợt giẫy dụa đến bao giờ?!
6/3/2011
nguyễn duy ân