Cuộc chiến không khoan nhượng với Bắc Kinh
Sắp đến kỳ đại hội 11 của đảng CSVN để tìm các nhân sự giữ các chức vụ Tổng bí thư, Thủ tướng, Chủ tịch nước, Chủ tịch quốc hội. Ai sẽ còn ở lại, và ai sẽ ra đi chắc sẽ có nhiều người để ý theo dõi, không riêng gì người trong đảng CS mà người ngoài nhất là các nhà đấu tranh cho dân chủ chắc cũng theo dõi sát nút tình thế diễn biến của đảng CS, phần nhiều không phải vì mong cho đảng tiếp tục cai trị mà phần nhiều mong thấy ngày tàn của đảng CSVN thôi! Đây là sự thật chứ không dối lòng, ve vãn mong chiêu hồi những người thức tỉnh sớm rời bỏ hàng ngũ đảng CSVN.
Nhìn chung cho dù phe cánh nào trong các nhân sự sau đây có triển vọng ngồi lại hoặc tiến lên hàng chớp bu cao hơn như Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Minh Triết, Hồ Đức Việt, Trương Tấn Sang, Lê Hồng Anh, Tô Huy Rứa, Nguyễn Phú Trọng đều cũng chỉ tái diễn màng đem rượu cũ đỗ vào chiếc bình mới không hơn không kém! Có nghĩa là bản chất độc tài đảng trị vẫn không thay đổi, vẫn coi nhân dân như những đầy tớ, nô lệ mất hẳn quyền công dân chính đáng, và riêng với chế độ độc tài chuyên chính Bắc Kinh thì CSVN luôn tò tè theo sau làm phận tôi đòi, mắt mù tai điếc trước chiến lược bành trướng của Bắc Kinh, để mất dần chủ quyền lãnh thổ và biển đảo.
Hiểm họa mất chủ quyền kéo theo hiểm họa mất nước đang sờ sờ trước mắt. Bắc Kinh sẽ luôn tìm cách tác động, bủa vây mọi ảnh hưởng lôi kéo đến vấn đề sắp đặt nhân sự cầm quyền ở hàng chớp bu đảng CSVN, đây là sự thật không thể không nghĩ đến. Một nước lớn như Trung Hoa chắc chắn luôn muốn khống chế các nước nhỏ quanh vùng đi vào trong qũy đạo kềm tỏa của Bắc Kinh; hơn nữa với thể chế chính trị độc tài của đảng CSVN đã luôn có họ hàng góc rễ dây mơ lâu đời trong hệ thống Xã Hội Chũ Nghĩa với Trung Hoa lục địa, và nhất là hiện nay hệ thống nhân sự trong hàng ngũ đảng CSVN đã len lỏi dày đặt gián điệp của Bắc Kinh mua chuột, cài vào thì có cách gì mà Bắc Kinh sẽ buôn tha không khống chế, lôi kéo, cũng như núp trong bóng tối giựt dây, chỉ định ra các nhân vật thật sự tha thiết đi theo đường hướng có lợi cho Bắc Kinh. Nhắc đến hệ thống gián điệp, gần đây phải kể đến nhân vật Nguyễn Chí Vịnh hiện là trùm mật vụ Tổng cục 2, đây là một tay theo Bắc Kinh rõ rệt, Vịnh là con rể của cựu Tổng cục 2 Vũ Chính, Vịnh được ông gìa vợ cất nhắc, thăng quan tiến chức lên như diều gặp gío và sớm thay chiếc ghế cho cha vợ về hưu theo phe cánh “Thái Thượng Hoàng “Đỗ Mười, Lê Đức Anh, đã từng thao túng nội bộ đảng CS và nắm giữ những quyền lực trọng yếu cho phe nhốm này. Đến giờ Vịnh vẫn thay cha vợ cai quản tổng cục 2 để kiểm soát cả đảng, quốc phòng và quân đội. Nguyễn Chí Vịnh cùng nhóm “Thái Thượng Hoàng“ đã từng bị Võ Nguyên Giáp lên tiếng tố giác về cái Tổng cục 2 này nhưng nội vụ vẫn im re, bình chân như vại, đã thế Vịnh còn được phong quân hàm lên tướng, coi Võ Nguyên Giáp không có kí-lô nào cả. Vì biết tướng Giáp khó sống qua trăm tuổi, dẫu gì cũng sắp sửa xuống lỗ, nên phe cánh Nguyễn Chí Vịnh cứ gỉa điếc về những bức thư của tướng Giáp lên tiếng tố cáo suốt gần một thập niên qua về những hành động sai trái của Tổng cục 2 đã gây nên những hàm oan tai tiếng và làm mất uy tín tướng Giáp, riêng bè cánh Nguyễn Chí Vịnh chỉ ngồi cười và chờ thời gian không bao lâu nữa tướng Giáp sẽ đi theo ông Hồ Chí Minh qua bên kia thế giới thì coi như mọi việc ông Giáp lên tiếng bấy lâu nay đều sẽ bị chìm xuồng, không còn ai dám hoặc muốn nhắc tới nữa! Có khác gì những cảnh báo của tướng Giáp về việc để Trung cộng vào khai thác quặng Bauxite ở Cao nguyên Trung phần, đến Nguyễn Tấn Dũng và cả Bộ chính trị đều đã đồng thanh bảo rằng đó là dự án chiến lược lớn của đảng và họ cũng gỉa điếc bỏ ngoài tai hết mọi sự khuyến cáo vô vọng của tướng Giáp!
Ông Giáp là bậc võ tướng chuyên nghiệp có tiếng tăm, nhưng xét về mặt hậu tường chính trị thì thật là mù mờ, bất trí, không quyết đoán được những cơ mưu tranh chấp, khuynh đảo, hạ bệ, thiếu điều đến sinh mạng và vây cánh ủng hộ Giáp bị triệt hạ đưới thời Lê Duẩn, Lê Đức Thọ như những cái chết đột tử của các tướng Lê Trọng Tấn, Hoàng Thế Thái; bị giam cầm có các tướng Lê Liêm, Đặng Kim Giang mà ông Giáp có phải vì lý do muốn bảo toàn mạng sống để an thân thụ hưởng nên cũng chẳng hề dám lên tiếng bênh vực cho những đàn em đã từng ủng hộ mình, đã dựng nên sự nghiệp tiếng tăm cho Giáp phải có biết bao nhiêu chiến sĩ đã hy sinh cho Giáp lên đến tuyệt đỉnh danh vọng ”Nhất tướng công thành vạn cốt khô“? Võ Nguyên Giáp không có được cái hùng tâm tráng khí, cái cơ mưu nơi hậu trường chính trị như Lê Hoàn dựng nên nhà tiền Lê, hay Lý Công Uẩn dựng nên nhà Lý, hay ít ra như vua Quang Trung lấy đầu Nguyễn Hữu Chỉnh, Vũ Văn Nhậm, dẹp tan mọi cơ mưu phản lọan một cách không khoan nhượng. Vì tiền đồ Tổ quốc và Dân tộc là trên hết cơ mà! Quân đội phải luôn có trách nhiệm bảo vệ dân tộc và tổ quốc trên hết, chứ không thể làm kẻ mắt mù tai điếc, đi bôi tro trác trấu, vẽ mặt làm hề, làm tôi đòi ngu trung bảo vệ cho các chế độ mục rữa hại dân bán nước được! Bao giờ Quân đội Nhân dân mới có một cuộc đảo chánh đúng nghĩa đây? Hãy nhìn lịch sử với gương sáng tiền nhân như vua Lê Đại Hành, vua Lý Thái Tổ, vua Quang Trung đã không để lịch sử đất nước chịu sự yếu hèn và nội thuộc vào Trung Hoa, vì yếu hèn đồng nghĩa với sự mất nước. Có một tấm gương tranh đấu của vị anh hùng cách mạng Thổ Nhi Kỳ là Mustapha Kémal đã để lại câu danh ngôn bất hủ thể nghiệm bằng cả cuộc đời đấu tranh cho lý tưởng cách mạng dựng nước: “gươm công lý có khi hại kẻ vô tội, nhưng gươm lịch sử thì luôn giết kẻ yếu hèn“.
Tiểu nhân (đây phải hiểu là phi thánh trí, nhân nghĩa và đạo đức) nghiễm nhiên được đắc thế như trùm mật vụ Nguyễn Chí Vịnh, nhưng cái cơ quan Tổng cục 2 này chắc gì có được những tài ba bản lĩnh như các cơ quan tình báo nổi tiếng thế giới CIA, KGB hay ít ra như cục Tình báo Hoa nam của Trung Cộng? Binh pháp Tôn Tử có câu “Phi bậc thánh trí không thể dùng gián điệp, phi người nhân nghĩa không thể sai khiến gián điệp, phi người có cơ mưu vi diệu không thể lấy được sự thật của gián điệp“. Huống chi Nguyễn Chí Vịnh qua góc gác học hành tồi tệ, vô kỹ luật, vô đạo đức chỉ là kẻ tiểu nhân đắc thời, nhưng có được đầu óc giỏi qùy lụy, khuynh đảo và tạo phản, bất chấp mọi thủ đoạn, sẵn sàng triệt hạ đối phương trong cuộc tranh giành quyền lực cho phe cánh mình; chung quy Vịnh biết lợi dụng thời cơ “tiên hạ thủ vi cường“. Trong chiến thuật đoản kỳ Vịnh có thể giành được mọi thắng lợi đấu đá nhau trong nội bộ đảng CS để cũng cố quyền lực cho vây cánh phe nhóm mình, nhưng trong dài hạn với cả chiến lược tình báo quốc gia phải đối mặt với tình báo quốc tế và nhất là trong hoàn cảnh chiến tranh đang ngấm ngầm xẩy ra giữa Việt Nam và Trung Cộng thì Nguyễn Chí Vịnh chỉ như ếch nằm đáy giếng, làm gì có đầy đủ thánh trí, nhân nghĩa và cơ mưu xử dụng chiến tranh gián điệp thành công được! Tai mắt đã không có thì chắc chắn quân đội, quốc gia và dân tộc chúng ta phải nhận chụi mọi tai họa từ kẻ thù xâm lược bành trướng Bắc Kinh mang đến. Ai còn là hậu duệ của tướng Võ Nguyên Giáp, nếu muốn rửa mối nhục này thì phải thuộc nằm lòng câu châm ngôn “tiên hạ thủ vi cường“. Nếu để tiểu nhân ra tay trước thì chắc chỉ còn ôm hận như ông Giáp suốt nhiều thập niên qua đã bị hạ nhục. Có thời gian tướng Giáp ngồi chơi xơi nước với chức vụ Ủy ban trông coi dân số và kế hoạch gia đình, đã để lại dân gian câu ca dao đầy giễu cợt đau lòng:
- Ngày xưa Đại tướng cầm quân, ngày nay Đại tướng cầm quần chị em!
Thế thì còn đâu hùng tâm tráng khí của Lê Đại Hành, Lý Thái Tổ, Quang Trung…
Việt Nam đang ở vào vị trí xung yếu trong chiến lược phát triển Á Châu Thái Bình Dương, với nền kinh tế ngư nghiệp, hải sản và tài nguyên dầu khí có số tổng sản lượng quốc gia (GDP) đã chiếm trên phân nửa và còn vượt cao hơn nữa với đà phát triển kỹ nghệ hóa. Do đó bất cứ một cuộc sung đột nào với Bắc Kinh ngoài Biển Đông đều chặn đứng đà phát triển của Việt Nam. Bắc Kinh không những có tham vọng khống chế Biển Đông mà còn có tham vọng khống chế cả lãnh thổ và đồng hóa dân tộc Việt Nam. Đại họa chiến tranh khó tránh khỏi khi tất cả những mâu thuẩn luôn ngấm ngầm bộc phát vì các lối hành xử bá đạo, trịch thượng và bất công của Bắc Kinh. Trong chiến tranh dù lạnh hay nóng, vai trò của tình báo là điều tối hệ trọng. Không có tình báo thì không thể biết người biết mình để tính toán những phương lược chiến thắng. Vì Việt Nam ở vào vị trí xung yếu trên trường quốc tế đang có khuynh hướng phát triển vùng Á Châu Thái Bình Dương nên trong tương lai sẽ là địa bàn hoạt động mạnh của các cơ quan tình báo quốc tế. Lúc đó quốc gia nào thật sự là đồng minh của Việt Nam thì những ai dù có hoạt động tình báo cho các nước đồng minh vẫn được tiếng tốt hơn là trong hiện tại kẻ nào thân Tàu đều đang bị lên án, huống chi còn hoạt động tình báo cho kẻ thù truyền kiếp Đại Hán xâm chiếm, đồng hóa dân tộc đất nước ta thì muôn vàn phải bị xử tội phản quốc trước tòa án đại hình Quốc dân và Lịch sử.
Đất nước Việt Nam chắc phải còn chịu nhiều thảm họa do tập đoàn Bắc Kinh thao túng chính trường và hàng ngũ nhân sự đảng CSVN trong chiều hướng có lợi cho mọi sách lược bành trướng của Bắc Kinh. Chúng ta vẫn còn nhớ kỳ đại hội 10 đảng CSVN trước đó, Bắc Kinh đã cử Gỉa Khánh Lâm mang một số tùy tùng qua Việt Nam ngay vào những ngày hộp đại hội đảng để tìm nhân sự lên thay các chức vụ Tổng bí thư, Thủ tướng, Chủ tịch nước và Chủ tịch quốc hội. Trong lúc họp hành bận bịu trăm bề mà hàng chớp bu CSVN cũng phải cắt thời giờ khôm lưng mỏi gối tiếp rước Gỉa Khánh Lâm. Bắc Kinh thật tỏ vẻ hống hách khinh thường các nhân vật chớp bu đảng CSVN rất rõ rệt; ngoài việc tiếp xúc chung với các nhân vật Tổng bí thư, Thủ tướng, Chủ tịch nước, Chủ tịch quốc hội, Gỉa Khánh Lâm còn họp riêng từng người. Lối hành xử như thế vừa công khai, vừa bí mật, úp úp mở mở như vừa vổ về vừa răn đe, biết Gỉa Khánh Lâm đã hứa hẹn hay đe dọa gì với từng cá nhân chớp bu đảng CSVN? Thế rồi ai cũng đâm ra tòng phục sứ gỉa Bắc Kinh một cách hết sức vô lối. Riêng chính quyền Bush cũng cử một phái đoàn qua Việt Nam để trấn an những người nào có ý thân với Mỹ, nhưng là trước đại hội 10 đảng CSVN cả tuần lễ, còn Bắc Kinh thì ngang nhiên sang Việt Nam vào giữa ngày đại hội đảng CS. Coi bộ Mỹ chỉ mới nắm tay, sờ mó một cách thân thiện phần ngoài da thôi, chứ Bắc Kinh thì chẳng sợ gì ai, cứ thọc sâu vào tận lục phủ ngũ tạng đảng CSVN để nhắc nhở hàng chớp bu đảng CSVN về chiến lược “16 chữ vàng“ và “4 tốt“ đầy mê hoặc dối gian, thế mà không hiểu sao hàng chớp bu đảng CSVN vẫn luôn nhắc lại lời này của quan thầy lang băm Bắc Kinh một cách tin tưởng không ngượng ngùng.
Nhân sự lãnh đạo đất nước phần nhiều đã do người ngoài như Bắc Kinh thao túng xếp đặt thì việc tranh thủ đòi chủ quyền quốc gia về biên giới, thềm lục địa, hải phận và các quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa thật còn dẫy đầy khó khăn, trong khi nội lực dân tộc bị hao mòn bởi thể chế chính trị vừa độc tài vừa tham nhũng nên không huy động được hết mọi nhân lực, tiềm năng phát triển đất nước. Quyền làm chủ về mặt dân sự, chính trị, kinh tế, xã hội và văn hóa đã không có thì lấy đâu có được tự do độc lâp cho đất nước?
Hiểm họa mất chủ quyền, sau dẫn đến mất nước về tay Bắc Kinh là việc đang diễn tiến một cách lớp lang trong sự im lặng của đảng CSVN. Những ai còn nghĩ đến tiền đồ tổ quốc, hệ mệnh sống còn của dân tộc thì không nên phó mặt việc nước riêng cho đảng CSVN. Chỉ khi nào toàn thể nhân dân Việt Nam có được tất cả mọi quyền về dân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa và xã hội thì mới có thể tiến bước chung lòng xây dựng, phát triển đất nước được trong sự giàu mạnh đúng nghĩa, và bất cứ lúc nào cũng có thể thẳng thắn hiên ngang nói chuyện thẳng với Bắc Kinh mà không phải sợ hải gì nữa. Nói chung đó là một nước Việt Nam, dân chủ và phát triển tiến theo trào lưu văn minh nhân bản chung của nhân loại thì mới được sự đồng tâm, đồng điệu của thế giới, nhất là các nước tiền tiến dân chủ như Nhật Bản, Úc, Tây Âu và Hoa Kỳ thực tâm hổ trợ cho một nước Việt Nam phú cường, từ độc lập đến trung lập.
© Phạm Thiên Thơ
© Đàn Chim Việt