lịch sử việt nam
Thư Của Huỳnh Thục Vy Gởi Khánh Duy Từ Tam Kỳ
Anh ơi,
Em xin lỗi anh.
Em biết rằng em đã làm nhiều người lo lắng cho em, em có lỗi với gia đình và tất cả những người yêu mến em.Từ hôm đi biểu tình bị bắt về công an phường Cô Giang, quận 1 đến lúc lại bị bắt ở Công an phường Tân Quy, quận 7 (Sài Gòn), rồi bị đưa về Quảng Nam em hiểu rằng có nhiều người đã vì thương yêu em mà mất ăn mất ngủ, đặc biệt là những người trong gia đình mình. Những tình cảm đó, những mối ưu tư đó của cô chú bác và bạn bè em không biết cuộc đời mình có dịp để đền đáp hay không?
Nhưng nếu có ai đó em phải xin lỗi trước tiên thì đó là anh. Ba và các cô lo cho em nhưng mọi người đã có nhiều kinh nghiệm khổ đau từ hai mươi năm về trước, khi ba em bị bắt; nên mọi người dễ hiểu và dễ chấp nhận. Còn anh, anh chưa từng đối mặt với cảnh huống như thế. Em xin lỗi anh.
Hôm ngày 1 tháng 7 chúng ta bị đạp, bị nắm tóc lôi lên xe khi tập trung biểu tình ở công viên 30-4, cùng với Minh Đức và Hiếu, anh bị đánh rất nhiều; anh đã hét to: “Các anh có phải người Việt Namkhông?” “Hoàng Sa- Trường Sa- Việt Nam” trong nước mắt. Em biết từ giây phút đó, anh đã rất hụt hẫng và lần đầu tiên trong đời, tự tâm can, anh đã cảm nhận sống động về sự nhỏ bé, yếu đuối của người dân Việt Nam chúng ta trong chế độ độc tài, cũng như sự tàn ác của công an Cộng sản và sự bất công tột độ trong thể chế này.
Từ trưa ngày 4 tháng 7, sau khi em làm việc với công an phường Tân Quy xong thì em bị giằng khỏi tay anh, bị xô lên xe, chở đi mất tích cho đến khi ngồi viết những dòng này, mình vẫn chưa được gặp nhau vì anh còn ở trong Sài Gòn. Hình ảnh cuối cùng mà em nhìn thấy khi rời khỏi đồn công an phường Tân Quy, Sài Gòn trong tức tưởi là khi anh khóc và nói: “Các anh bắt vợ tôi đi dâu? Các anh định làm gì vợ tôi?”. Khuôn mặt anh thất sắc, xám ngắt và nước mắt chảy ròng. Em có thể cảm nhận rõ nỗi đau khổ mà anh phải chịu đựng, cả con người anh lúc đó là một khối khổ đau.
Em xin lỗi anh, anh ơi…
Cho tới hơn 9h tối ngày 5 tháng 7 (34 giờ đồng hồ sau khi bị bắt ở Tân Quy) em bị an ninh tỉnh Quảng Nam bỏ giữa đường trong đêm tối, phải đi bộ về nhà. Em đã mất tất cả chút tự do còn lại của mình, em đã bị thẩm vấn liên tục, bị đói khát, bị khủng bố tâm lý, nhưng người mà em lo nghĩ nhiều nhất vẫn là anh. Anh đã từng nói với em rằng: “Em là tất cả hạnh phúc mà anh có trong cuộc đời này. Không có em, anh không còn gì cả”. Em hiểu anh cần có em biết bao! Em cũng biết mấy hôm nay anh như người mất hồn khi bị nhiều đe dọa từ những “kẻ lạ mặt côn đồ” rằng chuyến này Huỳnh Thục Vy sẽ hết đời. Tất cả những đau đớn đó, em thấu hiểu cả và …em xin lỗi anh.
Nhưng anh ơi, không có gì trên đời này mà không có nguyên nhân-kết quả và chúng ta biết rằng vạn vật tồn tại trong mối quan hệ tương tác. Nỗi sợ hãi của em đã giảm đi rất nhiều khi em nghĩ về nguyên lý đó. Với mỗi hành động mà chúng ta thực hiện, không sớm thì muộn chúng ta sẽ nhận lãnh phản lực của nó; vì thế chúng ta phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về hậu quả của hành động do mình gây ra. Những người cộng sản biết rõ điều đó anh ạ.
Dù bị khủng bố tinh thần và mệt mỏi về thể xác; nhưng anh ơi, niềm tin của em , sự khao khát của em đối với tự do vẫn là cả một nỗi niềm to lớn không dứt. Anh hiểu em mà, phải không anh? Em là đứa không chịu nổi những sự lố bịch, những bất công và sự “chướng tai gai mắt”. Đối với những thứ đó, dù biết mình chỉ là một cá nhân nhỏ bé và bất toàn, em luôn muốn san phẳng chúng đi.
Ngồi trong đồn công an nhìn ra ô cửa kính, từ đáy lòng mình em đã tưởng nhớ và tri ân bao thế hệ người đã vì Việt Nam này mà lãnh nhận đau khổ, tù đày, thậm chí là cái chết. Dù bị thẩm vấn liên tục, em vẫn cố tạo cho mình những giây phút nghĩ ngơi bằng cách không trả lời những câu hỏi cá nhân hoặc nhưng câu hỏi liên quan đến bạn bè. Chỉ những gì người ta đã biết bằng cách rình rập, nghe lén điện thoại… thì em mới kể cho họ nghe. Những lúc em ngồi nhắm mắt, im lặng và hít thở sâu, em nghĩ rất nhiều về cuộc đấu tranh hôm nay, và em nhớ đến một người anh hùng trong lịch sử : Phó Đức Chính. Ông đã bị thực dân Pháp đưa lên máy chém khi mới 23 tuổi. Nhắc đến ông, chúng ta tự nhiên sẽ thấy bình an hơn, vì những đau khổ mà chúng ta đang chịu đựng làm sao có thể so sánh với sự hy sinh tính mạng của một người đang tuổi xuân xanh?
Không thể so sánh cuộc đấu tranh chống Pháp và cuộc đấu tranh hiện nay, nhưng nhìn vào lịch sử, chúng ta biết rằng “Freedom is not free”, phải không anh? Mọi thứ đều có cái giá của nó. Những ai hy sinh vì điều tốt đẹp, sẽ nhận được hoa quả tốt tươi. Nhưng ai hành động tàn ác, hy sinh nhân tính để bảo vệ quyền lợi của mình, sẽ nhận lấy những điều tồi tệ do chính mình tạo ra. Đó chính là Công lý anh ạ.
Vì vậy, anh ơi, anh đừng lo lắng, đừng đau khổ. Anh phải mạnh mẽ lên. Chúng ta phải mạnh mẽ lên. Mọi khó khăn còn chưa kết thúc, nhưng chúng ta cũng không đầu hàng.
Em biết rằng chỉ mới có năm ngày nhưng ông chồng 64 kg của em bây giờ đã gầy nhom. Em sẽ bồi dưỡng cho anh. Em sẽ dùng cả cuộc đời này để thương yêu anh, cũng như chúng ta sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương đất nước này.
Nhiều cô chú bác, anh chị em tuy không ở bên chúng ta nhưng họ luôn giúp đỡ và ủng hộ chúng ta. Dù bị an ninh cộng sản tịch thu nhiều thứ mà anh chị em trong gia đình chúng ta đã nhịn ăn nhịn mặt để mua như: hai điện thoại di động, hai laptop; cho đến giờ chúng ta vẫn được bình an vì có mọi người. Chúng ta phải ghi nhớ ân tình đó, anh nhé.
Anh ơi, anh cố gắng lên. Chúng ta còn một lễ cưới phải lo thu xếp. Cả anh và em hãy cùng cầu nguyện nhé. Em tin chúng ta sẽ được bình an, hạnh phúc.
Em đang ở quê chờ anh. Hãy tha lỗi cho em vì đã làm anh phải lo lắng quá nhiều. Em yêu anh.
Vợ của anh
Huỳnh Thục Vy
Tam Kỳ ngày 6 tháng 7 năm 2012
***
Trầm Tử
Cám ơn em!
Anh và Em. Đường sẽ còn dài, sẽ còn lắm chông gai, thậm chí hiểm nguy nhưng chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Anh yêu em, Thục Vy!
viết cho cô gái có khuôn mặt thiên thần
Ánh mắt em
ám ảnh tôi
Mái tóc em
ám ảnh tôi
Giọng nói khản đặc em
Ám ảnh tôi
Cô gái ngoài hai mươi
Nước da tái xanh
Nhợt nhạt
Màu biển đông
vận vào em tiếng kêu xé lòng
Lũ bán nước
“Mọi người ơi bọn nó bán sạch rồi “
Tôi khóc
Người đàn ông ngoài 60 bên cạch tôi cũng khóc
Giờ ngồi đây gõ những dòng này
Tôi còn rơi nước mắt
…..
Vừa xong
Đọc tin em bị khóa tay bóp cổ lôi đi
Em rong kinh
Em tiều tụy
Người con gái Quảng nam thuần túy
Giọng còn pha chút trẻ con
Gánh nặng nào trên vai em ???
Cô gái ngoài đôi mươi tôi gặp một lần duy nhất
Qua tấm kiếng chắn cửa xe
Ánh nhìn em hốt hoảng
Mái tóc xổ tung
tôi e ngại,
em mới gội đêm qua
còn phảng phất mùi thơm của lòng can đảm
….
Giữa những thây ma
Những cỗ máy vận hành bằng lương thực
Em ở đâu lúc này
???????
Đoàn người đã tan rồi
Tiếng hô còn âm ỉ vang trời
Giữa một rừng bất trắc
……
Tất cả chỉ còn là hi vọng
Chắp tay cầu nguyện cho em
Cô gái can trường
Có khuôn mặt đẹp như thiên thần
Cầu mong thượng đế cho em đôi cánh
Tiếp cho em sức mạnh
Vượt qua….
Vượt qua….
C.A.N
trong mùi hoa huệ thoảng qua- tôi biết cô gái ấy đã về nhà
Đỗ trung Quân
tôi
con chiên ghẻ
hàng chục năm qua chưa từng về lại nhà Chúa
Ngày ấy tôi bỏ đi vì lý do vừa trẻ con vừa quyết liệt
Ông tôi chết không được phép xức dầu
Nhà quá nghèo , tiền đóng xây nhà Chúa thiếu như thiếu thuế
Ông tôi qua đời không có thiên sứ đi theo…
bà tôi âm thầm ngồi khóc...
tôi bỏ nhà thờ , bỏ xứ đạo ra đi
không bao giờ về nữa
thật ra
tôi, con chiên ghẻ lở
vẫn trở về những khi lòng tuyệt vọng
mùi hoa huệ thơm thơm trong tâm thức
an ủi mình xiết bao
hôm nay
Tôi đã quì trong góc riêng mình.
cô độc và tuyệt vọng
khẩn cầu chúa cứu giúp một người con gái trẻ tôi vừa gặp. rất dịu dàng , nhỏ nhẹ, khiêm ái và sắp lấy chồng.
Họ bắt,
cô ấy đã quen
Họ đàn áp
cô ấy đã quen
nhưng khi những lời không phải của con người dành cho con người “ mày không còn cơ hội làm lại cuộc đời.mày mày sẽ không còn thiên chức làm mẹ nữa đâu…” gửi đến người chồng trẻ tuổi
đấy là lời quỉ dữ
không phải tiếng nói của loài người
Tôi sụp xuống trong nỗi đau đớn.”chúa ơi ! tôi là con chiên ghẻ của người.xin cứ đày tôi vào luyện ngục .nhưng xin che chở cho cô gái ấy .xin người…”
Một ngày dài qua đi như thế
trong mùi hoa huệ thoáng qua
tôi nghe giọng nói
“bóng tối hãy lui ra…”
Và tôi rơi lệ
Tôi biết
Cô gái ấy
đã
Về
nhà…
Thư-viện bồ-đề online@ Trúc-Lâm Yên-Tử
Thông Báo: Trang nhà Trúc-Lâm Yên-Tử nhận đăng quảng cáo cho các cơ sở thương mại. Rất mong đón nhận sự ủng hộ của quý độc giả ở khắp mọi nơi. Đa tạ. Xin vui lòng liên lạc qua email truclamyentu@truclamyentu.info để biết thêm chi tiết. We add your banner or small texted-based on our website, please contact us at truclamyentu@truclamyentu.info. Thanks
Đang xem báo Trúc-Lâm Yên-Tử
Việt-Nam Sử-Lược Tân-Biên_Lịch-Sử Việt-Nam
Bài Viết Tin-Tức Thời-Sự Mới Nhất có liên quan đến Lịch-sử Việt- Nam và Lich su viet nam
***
Điện-Ảnh - Thơ Văn - Sáng-Tác - Hồi-Ký - Triết-Học - Truyện
________
- Giới-Thiệu Các Web, Blog Mới - Trúc-Lâm Yên-Tử